Chúng tôi đã được cùng ăn cùng uống với Người, sau khi Người từ cõi chết sống lại.
Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.
34a Bấy giờ, tại nhà ông Co-nê-li-ô ở Xê-da-rê, ông Phê-rô lên tiếng nói : 37 “Quý vị biết rõ biến cố đã xảy ra trong toàn cõi Giu-đê, bắt đầu từ miền Ga-li-lê, sau phép rửa mà ông Gio-an rao giảng. 38 Quý vị biết rõ : Đức Giê-su xuất thân từ Na-da-rét, Thiên Chúa đã dùng Thánh Thần và quyền năng mà xức dầu tấn phong Người. Đi tới đâu là Người thi ân giáng phúc tới đó, và chữa lành mọi kẻ bị ma quỷ kiềm chế, bởi vì Thiên Chúa ở với Người. 39 Còn chúng tôi đây xin làm chứng về mọi việc Người đã làm trong cả vùng dân Do-thái và tại chính Giê-ru-sa-lem. Họ đã treo Người lên cây gỗ mà giết đi. 40 Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi dậy, và cho Người xuất hiện tỏ tường, 41 không phải trước mặt toàn dân, nhưng trước mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là chúng tôi, những kẻ đã được cùng ăn cùng uống với Người, sau khi Người từ cõi chết sống lại. 42 Người truyền cho chúng tôi phải rao giảng cho dân, và long trọng làm chứng rằng chính Người là Đấng Thiên Chúa đặt làm thẩm phán, để xét xử kẻ sống và kẻ chết. 43 Tất cả các ngôn sứ đều làm chứng về Người và nói rằng phàm ai tin vào Người thì sẽ nhờ danh Người mà được ơn tha tội.”
Đ.Đây là ngày Chúa đã làm ra,
nào ta hãy vui mừng hoan hỷ.
1Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ,
muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
Ít-ra-en hãy nói lên rằng :
muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
Đ.Đây là ngày Chúa đã làm ra,
nào ta hãy vui mừng hoan hỷ.
16abTay hữu Chúa đã ra oai thần lực, tay hữu Chúa giơ cao.
Tôi không phải chết, nhưng tôi sẽ sống,
để loan báo những công việc Chúa làm.
Đ.Đây là ngày Chúa đã làm ra,
nào ta hãy vui mừng hoan hỷ.
22Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ
lại trở nên đá tảng góc tường.
Đó chính là công trình của Chúa,
công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta.
Đ.Đây là ngày Chúa đã làm ra,
nào ta hãy vui mừng hoan hỷ.
Anh em hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Ki-tô đang ngự.
Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-lô-xê.
1 Thưa anh em, anh em đã được trỗi dậy cùng với Đức Ki-tô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Ki-tô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. 2 Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới. 3 Thật vậy, anh em đã chết, và sự sống mới của anh em hiện đang tiềm tàng với Đức Ki-tô nơi Thiên Chúa. 4 Khi Đức Ki-tô, nguồn sống của chúng ta xuất hiện, anh em sẽ được xuất hiện với Người, và cùng Người hưởng phúc vinh quang.
Nào tín hữu ca mừng hoan hỷ
Đức Ki-tô chiên lễ Vượt Qua
Chiên Con máu đổ chan hoà
cứu bầy chiên lạc chúng ta về đoàn.
Đức Ki-tô hoàn toàn vô tội
đã đứng ra môi giới giao hoà
tội nhân cùng với Chúa Cha
từ đây sum họp một nhà Cha con.
Sinh mệnh cùng tử vong ác chiến
cuộc giao tranh khai diễn diệu kỳ
Chúa sự sống đã chết đi
giờ đây hằng sống trị vì oai linh.
Ma-ri-a hỡi, xin thuật lại
trên đường đi đã thấy gì cô ?
Thấy mồ trống Đức Ki-tô
phục sinh vinh hiển thiên thu khải hoàn.
Thấy thiên sứ chứng nhân hiển hiện
y phục và khăn liệm xếp rời
Giê-su, hy vọng của tôi
sẽ đón các ngài tại xứ Ga-lin.
Chúng tôi vững niềm tin sắt đá
Đức Ki-tô thật đã phục sinh.
Tâu Vua chiến thắng hiển vinh
đoàn con xin Chúa dủ tình xót thương.
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a.
Đức Ki-tô đã chịu hiến tế,
làm chiên lễ Vượt Qua của chúng ta.
Nào ta hãy hỷ hoan trong Chúa
mà ăn mừng đại lễ. Ha-lê-lui-a.

Đức Giê-su phải trỗi dậy từ cõi chết.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
1 Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. 2 Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói : “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.”
3 Ông Phê-rô và môn đệ kia liền đi ra mộ. 4 Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước. 5 Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. 6 Ông Si-môn Phê-rô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, 7 và khăn che đầu Đức Giê-su. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. 8 Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin. 9 Thật vậy, trước đó, hai ông chưa hiểu rằng : theo Kinh Thánh, Đức Giê-su phải trỗi dậy từ cõi chết.
(Nguồn: ktcgkpv.org)
—————————-
Suy niệm 1: TGM Giuse Vũ Văn Thiên
Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, bóng tối ảm đạm còn bao phủ địa cầu, và cũng bao phủ trái tim của bà Ma-ri-a Ma-đa-lê-na và các tông đồ. Họ là những người đã theo Chúa Giê-su ba năm, hoàn toàn hy vọng và yêu mến kính phục vị ngôn sứ thành Na-gia-rét. Họ đã nghĩ rằng Người sẽ thiết lập một kỷ nguyên mới, đó là kỷ nguyên của tự do, của công chính và yêu thương. Nhưng, tất cả đã đổ vỡ. Niềm hy vọng của họ chợt vụt tắt. Đức Giê-su, người mà họ đặt để niềm hy vọng, nay đã bị hành hình và bị treo trên thập giá cho tới chết. Trong sự đau đớn khôn nguôi, các tông đồ tháo xác Chúa khỏi thập giá và an táng trong một ngôi mộ. Tâm sự của hai môn đệ trên đường đi Em-mau đã diễn tả sự thất vọng chán chường này.
Trong đời sống của chúng ta, đôi khi cũng có những ảm đạm trong lòng, giống như tâm trạng của các tông đồ và của những người phụ nữ đã đi theo Chúa Giê-su sau biến cố thập giá. Có thể đó là thất nghiệp, mâu thuẫn gia đình, bệnh tật, tai nạn. Có những lúc chúng ta muốn buông xuôi tất cả, mặc cho cuộc đời trôi nổi theo số phận trước những bế tắc.
Bầu khí ảm đạm trầm buồn không phải là định mệnh, và cũng không thống trị mãi mãi. Cùng với ánh nắng ban mai của ngày mới đầu tuần, một ánh sáng kỳ diệu khác đã bừng lên từ nơi nấm mộ ảm đạm tăm tối. Từ đây, những điều mới mẻ đã khởi đầu. Chúa Giê-su không còn trong ngôi mộ nữa. Sự ngăn nắp trong ngôi mộ minh chứng đây không phải là một vụ trộm cắp. Tấm khăn liệm vẫn còn đó, như một lời chứng về sự phục sinh. Nhờ những dấu chỉ này, tông đồ Gio-an đã tin tất cả những gì Chúa Giê-su đã nói trước đó. Sau đó là các tông đồ khác, bà Ma-ri-a Ma-đa-lê-na và một số người cũng được gặp gỡ Đấng Phục sinh. Họ đã gặp Người khi còn sống, đã chứng kiến cái chết đau thương của Người trên thập giá và giờ đây họ được gặp Người bằng xương bằng thịt, hoàn toàn mới mẻ. Từ nấm mồ, niềm hy vọng đã bừng lên. Niềm vui vỡ òa.
Nội dung chính của sách Tông đồ Công vụ là chứng minh Đức Giê-su đã sống lại từ cõi chết và Người đang hiện giữa các cộng đoàn tín hữu. Chính sự hiện diện của Đấng Phục sinh đã làm nên sức mạnh và sự gắn kết giữa các Ki-tô hữu. Lời giảng của tông đồ Phê-rô (Bài đọc I) là lời chứng hùng hồn về Đấng Phục sinh của một người đã mắt thấy tai nghe. Phê-rô là người đã gặp Chúa Giê-su trước cuộc khổ nạn, trong cuộc khổ nạn và sau cuộc khổ nạn. Ông can đảm làm chứng: Chúa Giê-su chịu chết và ngày thứ ba sống lại đúng như lời Kinh Thánh. Từ nay, những ai tin và kêu cầu danh Chúa Giê-su thì sẽ được ơn tha tội.
Sự kiện Phục sinh là một tin vui và nguồn hy vọng đối với chúng ta hôm nay, vì nó khẳng định: Những thất bại và khó khăn của cuộc sống không thể chặn bước chúng ta nếu chúng ta gắn bó với Chúa trong vinh quang cũng như đau khổ; trong thành công cũng như thất bại. Các tông đồ đã thực sự trải nghiệm điều này. Phê-rô trước đó đã chối Thầy mình đến ba lần. Có thể ông tự nhủ: “Thế là hết. Từ nay còn ai tin tôi nữa?”. Tuy vậy, Chúa Giê-su, nạn nhân của sự từ chối, vẫn tin tưởng ông và trao cho ông nhiệm vụ lãnh đạo đàn chiên của Người. Phê-rô đã lấy lại sự tự tin và ông can đảm rao giảng mà không hề mặc cảm về quá khứ. Các tông đồ khác cũng vậy. Trong cuộc thương khó, vào lúc Chúa Giê-su cần đến các ông nhất, thì các ông lại bỏ Người một mình. Đức Giê-su phục sinh đã đến gặp các ông không phải để khiển trách, mà để ban bình an và giúp các ông kiên vững lòng tin. Hơn nữa, Người đã trao phó cho các ông sứ mạng lên đường để loan báo cho muôn dân tộc tình thương của Chúa Cha, thể hiện qua cuộc khổ nạn và phục sinh của Người. Các ông đã vượt lên những mặc cảm tội lỗi, hân hoan lên đường theo lệnh truyền của Thầy mình.
Tin vào Đức Giê-su phục sinh, là tin vào ơn phù trợ của Người để khởi đầu một cuộc lên đường mới, dù còn nhiều bất xứng. Từ ngôi mộ tăm tối, ánh sáng đã bừng lên. Mỗi chúng ta, dù trong hoàn cảnh bi đát nào, cũng có thể hy vọng vào sự phục hồi và vào tương lai tươi sáng phía trước. Sống mầu nhiệm Phục sinh, là tin cậy phó thác vào Thiên Chúa quyền năng. Đó cũng là xác tín rằng cuộc đời không đang tiến dần đến sự chết, nhưng đến với sự sống. Bởi lẽ Thiên Chúa yêu thương hết thảy chúng ta, dù chúng ta như thế nào đi chăng nữa. Hãy cùng nói như thánh Phao-lô: “Không có gì tách tôi ra khỏi tình yêu của Đức Giê-su”.
“Anh em hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Ki-tô đang ngự”, thánh Phao-lô mời gọi chúng ta. Đây là sự trỗi dậy mang tính quyết định, để rồi dù sống giữa thế gian đầy thử thách chông gai, tâm hồn chúng ta vẫn hướng về quê trời, như đích điểm tối hậu của cuộc sống nhân sinh. Đấng Phục sinh đang nâng đỡ và khích lệ chúng ta trong hành trình này.
Giống như các môn đệ, sau khi gặp Đấng Phục sinh, đã mạnh dạn lên đường để loan báo Tin Mừng, chúng ta, Ki-tô hữu, khi mừng lễ Phục sinh được mời gọi đến với những người chưa biết Chúa, những người đang chán nản và thất vọng, để nói với họ rằng: Thiên Chúa yêu thương các bạn, vì hết thảy chúng ta đều là con cái của Ngài. Ngài luôn mời gọi các bạn trỗi dạy và bước đi theo ánh sáng Chân lý, để đạt tới sự hoàn thiện.
+TGM Giu-se Vũ Văn Thiên
—————————
Suy niệm 2: Lm. Luy Gonzaga Nguyễn Quang Vinh

ALLÊLUIA ! ALLÊLUIA !
Bài ca Alleluia là lời loan báo Chúa Sống Lại vang dội trong các giáo đường Đêm Thánh Phục Sinh. Suốt cả mùa Chay chúng ta suy niệm về tội lỗi, sự dữ, cuộc thương khó và tử nạn của Đức Giêsu. Nay chúng ta hân hoan đi vào mầu nhiệm hoan lạc mừng Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh. Chúng ta suy tôn Người là Chúa Sống Lại, Đấng Cứu Chuộc đem lại sự sống vĩnh hằng cho trần gian, chúng ta xác quyết tin vào sự sống lại và bước theo Người.
Tuy nhiên, thật lạ lùng! Chúng ta làm một việc ngược đời, vì thường khi tuyên dương danh phận một người nào đó, người ta thường nêu cao công trạng, việc làm phi thường và thành công vĩ đại của họ, đồng thời giảm thiểu tối đa những thất bại của đấng anh hùng. Đàng nầy, khi suy tôn Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh chúng ta toàn nói chuyện thất bại, âm mưu sát hại Thầy, Giuđa bán Thầy, Phêrô chối Thầy, môn đệ đào thoát bỏ Thầy lại một mình, và cái chết nhục nhã trên thập giá …
Xem ra như chúng ta suy tôn đau khổ và sự dữ. Không phải thế, chúng ta tôn vinh tình yêu, nhưng tình yêu đi trên con đường đau khổ, tình yêu mặc lấy gương mặt của thập giá, tình yêu đồng nhất trong diễn tả đau khổ. Chúng ta suy tôn Đấng Phục Sinh đi trên con đường sự chết. Người ta suy tôn tình yêu của người mẹ vì bà thức nhiều đêm liền bên giường bệnh của người con, chứ đâu phải tôn vinh việc thức trắng đêm.
Ánh sáng phục sinh phơi thất bại của Chúa Giêsu và tội lỗi của các tông đồ, có nguy cơ làm người mới tin đạo bỏ cuộc vì ngã lòng. Chân lý đức tin không lùi bước trước sự kiện lịch sử, Tin Mừng cũng không gian lận trí thức cắt bỏ những khúc phim ít hoành tráng và buồn thảm, những hành vi đáng hổ thẹn của một số tông đồ trong cơn khủng hoảng mất Thầy. Tất cả như đặt chúng ta vào một sự lựa chọn. Tin vào Đấng Phục Sinh trở nên một thách thức đối với não trạng khoa học kỹ thuật, vì thật sự đã có ai nhìn thấy Đức Giêsu đội mồ bước ra chưa, không ai cả, ngay đến lính canh và các môn đệ cũng không. Trình thuật sáng ngày phục sinh ghi lại cảm nhận đầu tiên của người đi viếng mộ: “Nhưng khi bước vào, họ không thấy thi hài Đức Giêsu đâu cả” mà chỉ được nghe báo “Người không còn đây nữa, nhưng đã trỗi dậy rồi” (Tin Mừng Lc 24, 6).
Đức Giêsu sống lại vẫn còn là một bí mật lớn cho đến hôm nay. Niềm tin vào Đấng phục sinh như một thách đố mà người tín hữu phải chấp nhận vô điều kiện và phải hy sinh phần nào đầu óc suy luận. Sự kiện Sống lại đã được tiệm tiến chuẩn bị từ xa qua các biến cố lịch sử: từ tạo dựng, sa ngã, lời hứa ban Đấng cứu độ, việc kêu gọi Abraham đi về đất hứa, nhất là biến cố Xuất Hành của dân Do thái thoát vòng nô lệ, vượt qua Biển Đỏ tiến vào Đất Hứa. Tất cả các biến cố đó chỉ là hình bóng, chuẩn bị tâm lý cho người Kitô hữu đón nhận ánh sáng của Đêm Phục Sinh, Đức Kitô đã từ cõi chết sống lại.
Suy niệm, việc làm trong quá khứ xảy ra nơi một dân tộc để nghiệm thấy đó là dấu chỉ của ơn cứu độ phổ quát cho mọi người và cho cá nhân, để từ đó đi vào niềm xác tín Chúa Sống Lại. Các sự kiện vật lý chuẩn bị cho tinh thần đón nhận một điều vượt quá tầm cở trí khôn nhân loại. Đức tin chính là chấp nhận, hiệp thông, chia sẻ biến cố Vượt Qua của Đức Giêsu mặc cho bóng tối còn lảng vãng nơi tâm trí của chúng ta. “Thật vậy, vì chúng ta đã nên một với Chúa Kitô nhờ được chết như Người đã chết, thì chúng ta cũng sẽ nên một với Người, nhờ được sống lại như Người đã sống lại” (Bài Thánh Thư. Rm 6, 5).
Trong đức tin luôn luôn tiềm ẩn một bóng mờ, một sự khó hiểu được gọi là bóng mờ đức tin mà ngay cả các thánh cũng không thể vượt qua, có một sự đứt quảng trong tiến trình lý luận đức tin, làm cho người tin phải hy sinh phần nào đầu óc suy luận của mình.
Đan cử trường hợp của thánh Gioan tông đồ, ông chạy ra mộ vào sáng sớm cùng với thánh Phêrô, cả hai vào trong ngôi mộ trống vắng, họ thấy khăn liệm cuộn lại và khăn che mặt để riêng một bên, sách Tin mừng ghi “Gioan thấy và ông đã tin”. Ông thấy cái vật chất vô hồn trước mắt, nhưng ông lại tin Đấng phục sinh mà ông không thấy có mặt ở đó, có điều gì thiếu lôgíc ở đây. Đó chính là bóng mờ đức tin mà người Kitô hữu phải vượt qua, phải hy sinh một chút đấu óc toán học để bước vào đức tin. Sự hy sinh nầy làm nên công trạng của người tin. Đức tin không thuần túy là khoa học, nhưng có tính hợp lý và không đi ngược với lý trí.
Lạy Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh, chúng con tin thật, duy nhất chỉ có Chúa mang lại cho trần gian sự sống lại, và không một ai có thể cứu chuộc chúng con. Con xin cảm tạ tri ân Chúa. Amen. Allêluia.
(Lm. Luy Nguyễn Quang Vinh, Gx Đức An, Pleiku)
___________________________________
Suy niệm 3: Lm. Thái Nguyên
MẦU NHIỆM PHỤC SINH TRONG ĐỜI SỐNG
Suy niệm
Chúng ta hân hoan mừng ngày Đức Kitô Phục Sinh. Ngài phục sinh sau khi chịu khổ nạn, chịu chết trên thập tự, và mai táng trong mồ. Đó là một biến cố vĩ đại, làm nền tảng cho niềm tin của chúng
Đúng như thánh Phaolô đã xác tín: “Nếu Đức Kitô đã không sống lại, thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.” (1Cr 15,14). Tin vào Chúa Phục Sinh là cả một chặng đường dài trong cuộc sống. Nói đến Tin là nói đến Yêu, hay trái lại cũng thế. Đó là cặp sóng đôi trong đời sống Kitô hữu.
Nhờ lòng mến sâu xa mà Madalena đã khám phá ra mồ trống trước tiên, nhưng rất tiếc điều đó lại bị đóng khung trong một tình cảm rất tự nhiên, rất “người”. Chị đã để cho nỗi buồn khổ lấn át, khiến cho tâm trí không còn tỉnh táo và sáng suốt, để nhận ra sự thật phía sau các dấu chỉ. Đối với Madalena, tất cả kể như đã hết, không còn gì ngoài những kỷ niệm xót xa, chua chát, một thực tế phũ phàng trĩu nặng nỗi âu lo, sợ hãi và u sầu. Chị chẳng bao giờ tìm thấy xác Thầy trong ngôi mộ, nhưng sẽ gặp chính Đấng Phục Sinh ở ngoài ngôi mộ (Ga 20, 11-17), ở ngoài sự đau xót cho một quá khứ đã qua, ở ngoài sự bám níu vào một cách thế, hay một hình thức cố định nào đó. Gioan cũng rất yêu Thầy, nhưng tình cảm của ông được đức tin hướng dẫn, nên ông khám phá ra ý nghĩa của ngôi mộ trống, và các tấm khăn đã được xếp gọn gàng như dấu chỉ của một trật tự mới (x. Mt 9, 17). Ông đã thấy và đã tin.” (Ga 20, 8). Ông thấy gì?
Chẳng thấy gì hết ngoài ngôi mộ trống. Nhưng đối với Gioan, ngôi mộ không trống, không vương mùi chết chóc, không im lìm. Ngôi mộ đang nói, khăn liệm đang nói, nó đang mở ra một ký ức sống và giúp Gioan nhận được chân dung thực sự của Đức Giêsu – Thầy mình. Khi quan sát kỹ những dấu vết để lại, ông nhận ra cách thức hành động của Chúa Giêsu, đồng thời nhớ lại những lần Thầy đã tiên báo về sự phục sinh.
Đức tin là sự phối hợp nhịp nhàng của con tim và lý trí, dưới sự soi sáng của Chúa Thánh Thần, nhờ vậy mà qua dấu chỉ hữu hình, người
ta nhận ra một thực tại vô hình. Chúng ta cần có lòng tin để khỏi rơi vào sự hoảng hốt hay thất vọng trước những thất bại và đổ vỡ trong cuộc đời. Là Kitô hữu, chúng ta cần tu tập cho mình có cái nhìn đức tin, để luôn sống bình an và lạc quan trong mọi tình cảnh. Cứ phải ra khỏi tình cảm bi lụy, ra khỏi tâm trạng buồn thương do tác động của hoàn cảnh bên ngoài, phải vượt trên cái “nhìn” một cách vật chất, để “thấy” trong đức tin nhờ sự trầm tĩnh và sâu lắng hơn trước mọi biến cố.
Tuy nhiên, chính tình yêu mến Chúa mới dạy cho người ta có cái nhìn đức tin. Vì yêu nên tin, chính tình yêu mới làm cho ta thấy những điều mà người khác không thấy, hiểu được điều mà người khác không hiểu. Cùng đọc kinh, cùng tham dự thánh lễ, nhưng sự thấu hiểu và cảm nhận về Chúa có nhiều mức độ khác nhau.
Có những người cũng chẳng cảm thấy gì cho dù đi bao nhiêu lễ, đọc bao nhiêu kinh. Thiếu sống thân tình với Chúa và không quen với cách hành động của Chúa, ta sẽ chẳng bao giờ nhận ra Ngài, dù Ngài vẫn hiển hiện trong từng biến cố.
Tình yêu là động lực giúp khám phá hoặc tiến mau hơn, sâu hơn và xa hơn trong mọi biến động cuộc sống. Chính tình yêu làm cho người ta thực sự biết được chiều sâu của các biến cố. Bản thân ta chỉ nhận ra bóng dáng Chúa Giêsu Phục Sinh, và trở nên nhân chứng của Chúa khi nào trái tim ta biết rung động sâu xa trước tình yêu Chúa trong cuộc đời mình. Yêu mến Chúa là một ân ban, nhưng phải bắt đầu từ sự khao khát mãnh liệt nơi lòng mình.
Sự hiện diện của Đức Giêsu Phục Sinh luôn bao trùm mọi ngõ ngách cuộc đời chúng ta, biểu hiện ở những cuộc vượt qua nho nhỏ như:
– Khi chúng ta biết hàn gắn những đổ vỡ bằng tình yêu thương.
– Khi chúng ta biết khoan dung tha thứ, dẹp tan hận thù, chia rẽ, oán hờn.
– Khi chúng ta từ bỏ những ích kỷ để quảng đại hiến thân cho Nước Trời.
– Khi chúng ta đoàn kết yêu thương, mở lòng ra với mọi người. Chính trong những nỗ lực vượt qua đó trong đời sống hằng ngày,mà chúng ta mới hân hoan ca vang khúc hát khải hoàn, vì Chúa đã sống lại thật trong chính đời sống mình. Alleluia! Alleluia! Alleluia!
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Việc Chúa phục sinh xem ra thật khó hiểu,
không huy hoàng mà lặng lẽ ẩn tàng,
chỉ là ngôi mộ trống đã mở toang,
khiến cho Mác-đa-la càng hốt hoảng,
vội chạy về báo tin cho môn đệ.
Phê-rô và Gio-an liền chạy đến,
cũng chỉ thấy những băng vải còn nguyên,
tâm trạng của Phê-rô rất hoang mang,
nhưng đối với Gio-an thì lại khác.
Tuy ông cũng chứng kiến bấy nhiêu điều,
nhưng nhờ vào tình yêu luôn soi chiếu,
ông nhận ra một thực tại rất cao siêu,
đó là Đức Giê-su đã phục sinh,
Ôi tình yêu quả thật là huyền diệu,
cho con người thấy được rất nhiều điều,
mà trí não không tài nào thấu hiểu,
chỉ có trái tim mới am hiểu mà thôi.
Thiên Chúa được định nghĩa là Tình Yêu,
nên tình yêu luôn là điều vĩ đại,
cho chúng con được sống mãi sống hoài,
vì chính Chúa đã sống lại cho con.
Xin cho con luôn cận kề bên Chúa,
thấy Chúa đang hiện diện trong thế giới,
đang hành động trong mọi lúc mọi nơi,
để đem lại sự sống mới cho đời. Amen.
Lm. Thái Nguyên
______________________________
Suy niệm 4: Lm. Giuse Đỗ Cao Bằng, SJ
Lm Giuse Đỗ Cao Bằng, SJ, Gp Kon Tum
WGPKT(19/04/2025) KONTUM