Đức Chúa đã nộp cha vào tay con, nhưng con đã không muốn tra tay.
Bài trích sách Sa-mu-en quyển thứ nhất.
2 Hồi ấy, vua Sa-un lên đường và xuống sa mạc Díp, cùng với ba ngàn quân tinh nhuệ của Ít-ra-en, để tìm bắt ông Đa-vít trong sa mạc Díp. 7 Đang đêm, ông Đa-vít và ông A-vi-sai đến chỗ quân binh. Vua Sa-un đang nằm ngủ trong trại binh, cây giáo của vua cắm xuống đất, ở phía đầu vua, còn ông Áp-ne và quân binh thì nằm chung quanh.
8 Ông A-vi-sai nói với ông Đa-vít : “Hôm nay Thiên Chúa đã nộp kẻ thù của cậu vào tay cậu. Bây giờ, xin cho cháu dùng giáo ghim nó xuống đất, một nhát thôi ; cháu không cần đâm nhát thứ hai.” 9 Ông Đa-vít nói với ông A-vi-sai : “Đừng giết vua ! Có ai tra tay hại đấng Đức Chúa đã xức dầu tấn phong mà vô sự đâu ?” 12 Ông Đa-vít lấy cây giáo và bình nước ở phía đầu vua Sa-un, rồi cả hai người ra đi. Không ai thấy, không ai hay, không ai thức dậy. Họ đều ngủ cả, vì Đức Chúa đã cho một giấc ngủ mê ập xuống trên họ.
13 Ông Đa-vít đi sang phía bên kia và đứng trên đỉnh núi, ở đàng xa ; có một khoảng cách lớn giữa họ. 22 Ông Đa-vít nói : “Cây giáo của đức vua đây. Một trong các đầy tớ hãy sang mà lấy. 23 Xin Đức Chúa thưởng công cho mỗi người tuỳ theo sự công chính và lòng trung thành của họ : hôm nay Đức Chúa đã nộp cha vào tay con, nhưng con đã không muốn tra tay hại đấng Đức Chúa đã xức dầu tấn phong.”
Đ.Chúa là Đấng từ bi nhân hậu.
1Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi,
toàn thân tôi, hãy chúc tụng Thánh Danh !2Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi,
chớ khá quên mọi ân huệ của Người.
Đ.Chúa là Đấng từ bi nhân hậu.
3Chúa tha cho ngươi muôn ngàn tội lỗi,
thương chữa lành các bệnh tật ngươi.4Cứu ngươi khỏi chôn vùi đáy huyệt,
bao bọc ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải hà.
Đ.Chúa là Đấng từ bi nhân hậu.
8Chúa là Đấng từ bi nhân hậu,
Người chậm giận và giàu tình thương.10Người không cứ tội ta mà xét xử,
không trả báo ta xứng với lỗi lầm.
Đ.Chúa là Đấng từ bi nhân hậu.
12Như đông đoài cách xa nhau ngàn dặm,
tội ta đã phạm, Chúa cũng ném thật xa ta.13Như người cha chạnh lòng thương con cái,
Chúa cũng chạnh lòng thương kẻ kính tôn.
Đ.Chúa là Đấng từ bi nhân hậu.
Như chúng ta đã mang hình ảnh người bởi đất mà ra, thì chúng ta cũng sẽ được mang hình ảnh Đấng từ trời mà đến.
Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô.
45 Thưa anh em, con người đầu tiên là A-đam được dựng nên thành một sinh vật, còn A-đam cuối cùng là thần khí ban sự sống. 46 Loài xuất hiện trước không phải là loài có thần khí, nhưng là loài có sinh khí ; loài có thần khí chỉ xuất hiện sau đó. 47 Người thứ nhất bởi đất mà ra thì thuộc về đất ; còn người thứ hai thì từ trời mà đến. 48 Những kẻ thuộc về đất thì giống như kẻ bởi đất mà ra ; còn những kẻ thuộc về trời thì giống như Đấng từ trời mà đến. 49 Vì thế, cũng như chúng ta đã mang hình ảnh người bởi đất mà ra, thì chúng ta cũng sẽ được mang hình ảnh Đấng từ trời mà đến.
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Chúa nói : Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em. Ha-lê-lui-a.

Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
27 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy nói với anh em là những người đang nghe Thầy đây : hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em, 28 hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em, và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em. 29 Ai vả anh má bên này, thì hãy giơ cả má bên kia nữa. Ai đoạt áo ngoài của anh, thì cũng đừng cản nó lấy áo trong. 30 Ai xin, thì hãy cho, ai lấy cái gì của anh, thì đừng đòi lại. 31 Anh em muốn người ta làm gì cho mình, thì cũng hãy làm cho người ta như vậy. 32 Nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì có gì là ân với nghĩa ? Ngay cả người tội lỗi cũng yêu thương kẻ yêu thương họ. 33 Và nếu anh em làm ơn cho kẻ làm ơn cho mình, thì còn gì là ân với nghĩa ? Ngay cả người tội lỗi cũng làm như thế. 34 Nếu anh em cho vay mà hy vọng đòi lại được, thì còn gì là ân với nghĩa ? Cả người tội lỗi cũng cho kẻ tội lỗi vay mượn để được trả lại sòng phẳng. 35 Trái lại, anh em hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn và cho vay mà chẳng hề hy vọng được đền trả. Như vậy, phần thưởng dành cho anh em sẽ lớn lao, và anh em sẽ là con Đấng Tối Cao, vì Người vẫn nhân hậu với cả phường vô ân và quân độc ác.
36 “Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ. 37 Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán. Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án. Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha. 38 Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy.”
(Nguồn: ktcgkpv.org)
—————————-
Suy niệm 1: TGM Giuse Vũ Văn Thiên
Trong bối cảnh xã hội hôm nay, khi nói đến lòng vị tha, chúng ta giống như người nghệ sĩ vụng về chơi một cung đàn lạc điệu. Những tin tức hằng ngày tại xã hội Việt Nam mà chúng ta đọc thấy trên mạng truyền thông cho thấy con người ngày càng hung dữ đối với đồng loại, thậm chí ngay cả trong gia đình. Như một quán quân cần phải tập luyện gian khổ mới xứng nhận phần thưởng, Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta phải vượt lên lối ứng xử của thời đại để trở nên những người vị tha nhân hậu. Nền tảng cho lòng vị tha của Ki-tô hữu là “vì Chúa là Đấng từ bi nhân hậu. Người chậm giận và giàu tình thương” (Thánh vịnh 102 trong phần Đáp ca). Con người được mời gọi sống nhân hậu, vì chính mỗi người cũng đã hơn một lần đón nhận lòng nhân hậu của Thiên Chúa, mặc dù có thể họ không nhận ra. Như người con chẳng mấy khi ý thức hoặc nhận ra lòng tốt của cha mẹ, trong khi tình thương cha mẹ thì luôn mênh mông tràn đầy.
Thiên Chúa là Đấng nhân hậu, và những ai tin vào Ngài cũng phải sống nhân hậu. Đó là thông điệp chính mà Lời Chúa hôm nay muốn chuyển đến chúng ta. Vua Đa-vít là một mẫu gương về lòng vị tha. Chính lúc đang bị Sa-un truy đuổi để sát hại, vì ghen tương, Đa-vít có cơ hội tiếp cận Sa-un trong một cái hang rộng lớn. Lúc này, ông có thể giết chết người đang truy đuổi mình một cách dễ dàng. Tuy vậy, Đa-vít không làm thế, vì ông là người trung nghĩa. Ông tôn trọng người đã được Thiên Chúa xức dầu, mặc dù người đó có lỗi lầm đến đâu chăng nữa. Vua Đa-vít để lại tiếng thơm cho các thế hệ người Do Thái và cho tất cả chúng ta. Ông được tôn vinh là “Thánh Vương” và là niềm tự hào của dân tộc Do Thái.
Chúa Giê-su là Con Thiên Chúa. Người được sai xuống trần gian để rao giảng về lòng từ bi nhân hậu của Chúa Cha. Trong giáo huấn của Người, Người luôn nhấn mạnh đến lòng thương xót bao la của Thiên Chúa, Đấng làm cho mặt trời mọc lên trên những người lành cũng như kẻ dữ, làm mưa xuống cho người công chính cũng như kẻ bất lương. Người đã chúc phúc cho những ai có lòng thương xót, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương (x. Mt 5, 7). Những đề nghị của Người trong Tin Mừng hôm nay xem ra vô cùng khó khăn và đòi hỏi Ki-tô hữu phải có nhân đức tới mức anh hùng. Những đề nghị của Chúa trong Tin Mừng cũng đi ngược hoàn toàn với quan niệm đời thường. Bởi lẽ người đời tự nhiên có khuynh hướng hơn thua, ăn miếng trả miếng, chứ nhất định không chịu thiệt. Đó cũng là quan niệm của Kinh Thánh Cựu ước, theo giáo huấn của ông Môi-sen. Trong khi đó, Chúa Giê-su dạy chúng ta: hãy tha thứ và cầu nguyện cho kẻ làm hại mình. Đức bác ái Ki-tô giáo đạt tới mức siêu việt ở những điểm này. Đối với các môn đệ của Chúa Giê-su, không ai còn là kẻ thù, nhưng tất cả là huynh đệ trong cùng một gia đình có Chúa là Cha. Như trên đã nói, nền tảng của lòng vị tha Ki-tô giáo đặt để trên chính bản tính của Thiên Chúa. Điều đó có nghĩa, nếu chúng ta thực thi lòng nhân hậu, là vì Chúa là Đấng nhân hậu. Chính chúng ta cũng đã từng đón nhận lòng nhân hậu của Chúa, nên chúng ta hãy sống nhân từ như Chúa Cha. Thực thi lòng nhân hậu, đôi khi phải chịu thiệt thòi về danh dự hoặc những điều khác. Hãy nhìn lên thập giá, nơi Đức Giê-su chịu khổ hình. Người bị người đời sỉ vả khinh thường, nhưng cũng qua biến cố này, Chúa Giê-su trở nên nguyên nhân cứu rỗi và là gương mẫu cho chúng ta trong sự hy sinh và lòng quảng đại.
Dẫu đang sống trong cuộc đời dương thế, Ki-tô hữu là người thuộc về thượng giới. Thánh Phao-lô đã dùng hình ảnh ông A-đam để so sánh với Chúa Giê-su. A-đam tượng trưng cho những gì thuộc về đất (lưu ý, trong nguyên ngữ Do Thái, chữ “A-đam” có nguồn gốc từ chữ ADAMA có nghĩa là “đất”), và Chúa Giê-su tượng trưng cho những gì thuộc về trời. Nhờ tin vào Chúa Giê-su, chúng ta thuộc về trời, và đang tiến bước tiến về quê trời. “Hướng về trời”, đó là cách nói diễn tả những cố gắng nỗ lực để nên hoàn thiện trong chính hoàn cảnh cụ thể của mình, trong mối tương quan với Chúa và với anh chị em đồng loại.
Giữa bối cảnh xã hội còn nhiều xung đột và bạo lực, Ki-tô hữu được mời gọi trở nên dấu chỉ của lòng nhân hậu. Khi thực thi bác ái và tha thứ, sẽ có nhiều hệ lụy kèm theo, nhưng chắc chắn một điều, là khi tha thứ, chính bản thân chúng ta cảm nhận niềm vui và chính chúng ta cũng được Chúa thứ tha.
+TGM Giu-se Vũ Văn Thiên
—————————-
Suy niệm 2: Lm. Luy Gonzaga Nguyễn Quang Vinh
KHÔNG CÓ KẺ THÙ
Sách Samuen mở đầu phụng vụ hôm nay như cho chúng ta chứng kiến khúc phim kiếm hiệp của bậc quân tử là Đavít tha chết cho kẻ truy sát mình là vua Sa-un. Tráng sĩ Đavít vừa thoát khỏi triều đình Sa-un, ông chạy trốn khỏi triều đình vua Sa-un. Nhà vua bực mình vì bị Thiên Chúa sa thải do không tuân lệnh thần tru, cho nên ganh tỵ và hận thù dồn xuống trên Đavít, ông là bầy tôi của đức vua Sa-un trước đây. Từ ngày bị thất sủng, đã có một thời Đavít lập băng nhóm và sống du thủ du thực rày đây mai đó cùng với một số thuộc hạ của mình, ông bị nhà vua truy sát, ông chạy thục mạng vào trong sa mạc cùng với người thuộc hạ thân tín là Avisai.
Thiếu niên Đavít rất giỏi bắn ná, ông đã giết chết tướng Goliát của quân đội Philitinh bằng một viên sỏi đánh trúng đầu tướng quân, ông cắt thủ cấp về nạp cho vua Sa-un, từ ngày đó Đavít được trọng dụng, sống trong cung vua. Tuy nhiên “chữ tài liền với chữ tai một vần”. Vì quá xuất chúng trong binh bị, cung kiếm trong trận mạc, ông chỉ biết chiến thắng lúc lâm trận, mà không hề biết đến thất bại. Dân chúng ca tụng rằng Đavít giết hằng vạn quân thù, Sa-un chỉ giết hằng ngàn. Lời ca khen nầy làm trổi dậy nơi vua Sa-un lòng tự ái và ghen tỵ, vua sợ rằng Đavít sẽ soán ngôi vương sau nầy. Trong một bữa tiệc lúc hận thù lên cao, nhà vua đã phóng chiếc đòng ném thẳng vào Đavít muốn ghim ông vào tường. Biết ý định đen tối của vua Sa-un, Đavít trốn vào hoàng địa lập băng nhóm sống lang thang đời du đảng. Chưa hết sợ và đang ghen tỵ vua Sa-un đuổi theo truy sát Đávít. Một sự truy sát chết người. Và Đavít đã phản ứng nhân hậu khi có dịp ra tay trả thù vua.
Vào một đêm nọ Đavít đột kích vào doanh trại của vua Sa-un khi vua và quần thần đang mê mệt ngủ say vì nhiều ngày rong ruổi đuổi bắt Đavít. Đavít đến tận nơi vua ngủ và Avisai người thuộc hạ của Đavít đã muốn giết chết nhà vua bằng một nhát giáo gim vua xuống đất.
“Đừng giết vua ! Có ai tra tay hại đấng Đức Chúa đã xức dầu tấn phong mà vô sự đâu?” Đavít trả lời cho Avisai như vậy: (1Sm 26, 2.7-9.12-13.22-23). Ông Đavít tịch thu cây giáo của đức vua, rồi ra đi, tha mạng cho vua Sa-un. Đavít đã hai lần làm như thế đối với vua Sa-un.
Việc Đavít tha mạng cho đức vua đã đi vào lịch sử cứu độ. Đây không phải là việc làm theo tinh thần kiếm hiệp, nghĩa là không giết kẻ trong tay không có võ khí, việc làm nầy mang tính thần học luân lý, phản ứng của Đavít được đặt trong tương quan với Thiên Chúa, tha mạng vì nạn nhân là người được Chúa xức dầu, quyền sinh sát thuộc về Thiên Chúa.
Đavít là kẻ kính sợ Thiên Chúa, luôn sống trong tương quan với Người. Khi con người sống tương quan tốt lành với Thiên Chúa, thì cách hành xử với tha nhân cũng luôn thấm đậm tình nhân ái. Đây là lý do và là động lực thúc đẩy Đavít tha mạng cho kẻ thù của mình, động lực nầy hướng dẫn người Kitô hữu sống bác ái và tôn trọng luân lý trong đời sống xã hội.
Đavít đã khởi đầu sự tha thứ mà về sau dòng dõi của ông sẽ tiếp nối việc làm lành thánh nầy. Tha chết cho kẻ thù là một nghĩa cử luân lý cao đẹp mà chính Đức Giêsu sau nầy đã công khai giảng dạy minh bạch: “Hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em” (c. 27. Bài Tin Mừng Lc 6,27-38). Việc làm của dũng sĩ Đavít và lời giáo huấn của Đức Giêsu làm đảo lộn luật báo oán trong đạo Do thái: “Mắt đền mắt, răng đền răng ”, luật báo phục nơi dân Do thái vốn được coi là một bổn phận đòi lại sự công bằng, trả nợ danh dự cho người thân nếu họ bị xúc phạm.
Như thế Đức Giêsu tuyên bố, người Kitô hữu không có kẻ thù hay không ai bị coi là kẻ thù của người Kitô hữu chân chính. Đavít đã mở ra một lối hành xử nhân ái đối với kẻ thù, mà trong tương lai một người thuộc dòng tộc vua Đavít là Đức Giêsu người Na-gia-rét đã tiếp nối tinh thần tha thứ cho kẻ thù, ngài đã thực hiện cách triệt để việc tha thứ cho kẻ làm hại mình. Khi Người chịu khổ nạn, chịu đóng đinh dang tay ra trên cây thập tự, khi bị kết án oan sai, Người vẫn bình thản thốt lên “Lạy Cha xin tha cho chúng”, lòng không chút oán hận. Người đã thực thi điều Người giảng dạy: “Ai vả anh má bên nầy, thì hãy giơ cả má bên kia nữa” (c.29 x. Bài Tin Mừng)
Luân lý Kitô giáo thật sự là cao cả lắm thay ! Vượt lên trên sự công bằng, đạt đến đức bác ái toàn thiện! Nền luân lý này quy chiếu vào Đức Kitô, Đấng sáng lập Kitô giáo, từ đó rút ra những cung cách hành xử cho người tín hữu, nghĩa là lấy Đức Kitô làm chuẩn mực luân lý được xây dựng trên lời Người nói và trên việc Người làm. Một thứ luân lý không chỉ là “Ăn miếng trả miếng” nhưng còn cao cả hơn thế nhiều: “Làm ơn và cho vay mà chẳng hề hy vong được đền trả” (c.35).
Lạy Chúa Giêsu xin dạy con biết sống quảng đại, biết cảm thông và tha thứ, biết cho đi mà không cần tính toán, biết chiến đâu mà không quản ngại thương tích. Amen
Lm Luy Gonzaga Nguyễn Quang Vinh (gx Đức An, Pleiku)
—————————-
Suy niệm 3: Lm. Thái Nguyên
YÊU KẺ THÙ
Suy Niệm
Sách Samuel thuật lại chuyện vua Saun dẫn một đạo quân đông tới ba ngàn người đi lùng giết Đavít. Một đêm kia, Saun nằm ngủ mê mệt trong trại thì Đavít đột nhập vào. Người tùy tùng của Đavít thấy đây là dịp may hiếm có nên xúi Đavít giết vua Saun. Nhưng Đavít chỉ lấy cây giáo của Saun, rồi sang phía bên kia hô lớn để Saun biết, và yêu cầu cho người sang lấy lại ngọn giáo. Việc này khiến vua Saun cảm động, và biết rằng Đavít sau này sẽ là người hoàn thành nghiệp lớn.
Đức Giêsu hôm nay dạy ta phải yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét mình. Đây là điều hết sức khó khăn, nhưng với sức mạnh của ý chí và ơn thánh Chúa, chúng ta tin rằng mình sẽ thực hiện được lệnh truyền này mỗi ngày trọn vẹn hơn. Lịch sử đạo cũng như đời, thời nào cũng vẫn có những tấm gương như thế. Hơn nữa, đời sống con người phải có lý tưởng để vươn lên, không thể sống tầm thường, thô thiển theo bản năng tự nhiên. Lý tưởng của chúng ta là hoàn thiện như Cha trên trời, “Đấng vẫn nhân hậu với cả phường vô ân và quân độc ác”.
Nếu cứ theo bản năng tự nhiên thì ai cũng muốn phục thù, nhưng “Lấy oán báo oán, oán chập chùng”. Khi chọn thái độ báo thù là ta bị thù hận làm nhiễm độc. Trả thù có thể thỏa mãn sự tức giận của ta, nhưng lại làm con tim ta trống rỗng, nhân tính bị hư hại, và nhân cách ra hư hỏng. Khi nuôi lòng hận thù hay muốn trả thù, ta không chỉ tiêu hao nhiều năng lực, làm tổn hại thể chất, mà còn mất đi bình an và hạnh phúc đời mình. Chỉ có ánh sáng mới xoá tan được bóng tối. Chỉ có tình thương mới dập tắt được hận thù. Nếu lòng thù hận làm tiêu hao năng lực thì lòng yêu thương lại tăng cường nghị lực trong ta. Oscar Wilde viết : “Khi Chúa Giêsu dạy hãy tha thứ cho kẻ thù là Ngài không nhằm đến lợi ích của kẻ thù mà nhắm đến lợi ích của chính bản thân ta”.
Yêu thương kẻ thù là trang sức cao cấp của tinh thần, làm cho đời ta thêm cao đẹp, và góp phần làm cho cuộc sống mỗi người thêm cao quí. Nếu ta không sống theo lời Chúa Giêsu dạy, phản ứng dây chuyền của sự ác là hận thù sẽ tăng thêm hận thù, bạo lực sẽ kéo theo bạo lực, và tất cả chúng ta sẽ rơi vào hố diệt vong. Ai cũng muốn tiêu diệt kẻ thù cho hả giận, nhưng biến thù thành bạn mới là cách tiêu diệt kẻ thù một cách trí tuệ nhất. Đó chính là sức mạnh của tình yêu, sức mạnh có tính sáng tạo và cứu độ. Chúa Giêsu đã làm như vậy khi Ngài xin Cha tha thứ cho những kẻ hành hạ, vu khống và nhục mạ mình (x. Lc 23, 34).
Chắc chắn Đức Giêsu không đòi ta yêu kẻ thù như yêu người thân, không thể yêu bằng tình cảm nhưng có thể yêu bằng hành động. Yêu là làm ơn, là chúc phúc, là cho vay mượn. Yêu là cầu nguyện và làm điều tốt cho kẻ thù. Chính những hành động tốt lành sẽ làm ta yên lòng và kẻ thù cũng sẽ mềm lòng. Dù sao cũng phải giải tỏa những bất bình trong lòng mình trước để không còn chấp nhất nữa. Vấn đề không nằm ở kẻ thù mà nằm ở phản ứng của chính mình. Ai cũng có quyền lựa chọn một phản ứng, tại sao không thể lựa chọn một phản ứng tốt hơn?
Thật ra kẻ thù nhiều khi đáng thương hơn đáng ghét, vì hành động vô tình chứ không cố ý, vì không làm chủ nổi mình, vì chỉ nhận thức tới mức độ đó, chưa thể sống tốt hơn… Nếu có cái nhìn hiểu biết và cảm thông như thế, ta sẽ khai phóng được những năng lực tiêu cực trong mình, và có một tâm thế mới để nhìn kẻ thù như người anh em, và tìm cách giao hảo bằng những cử chỉ và thái độ thân thiện. Cố gắng làm như vậy không phải vì giả bộ hay nhượng bộ trước kẻ xấu, nhưng là một nỗ lực thắng vượt tình cảm tự nhiên. Ðó không phải là hành vi của kẻ yếu, nhưng là dấu hiệu của tính quả cảm và lòng bao dung của kẻ mạnh, là người đã vượt khỏi vòng tranh chấp để sống vô chấp.
Thế giới văn minh không phải là những tiến bộ của khoa học hay kỹ thuật bên ngoài, nếu chỉ dựa vào đó thì con người vẫn chưa thành người, nhưng chủ yếu là những chiến thắng của con người trên lòng dạ ích kỷ của mình. Nhân cách của con người phải được nâng cao, phẩm hạnh của con người phải được tỏa sáng, tâm hồn con người phải khao khát sự thiện, thì mới bảo đảm một nền văn minh bền vững.
Hơn nữa, chúng ta còn có lý do và động cơ siêu nhiên trong việc yêu kẻ thù, đó là Thiên Chúa sẽ đối xử với ta như ta đối xử với tha nhân: xét đoán sẽ bị xét đoán, tha thứ sẽ được tha thứ, lên án sẽ bị lên án, cho đi sẽ được cho lại… Còn động cơ nào cao cả cho bằng chính lời hứa của Chúa Giêsu:“Như vậy, phần thưởng dành cho anh em sẽ lớn lao, và anh em sẽ là con Đấng Tối Cao”. Là con, nên chúng ta phải là hình ảnh sống động của một Thiên Chúa đầy lòng nhân từ, là kiến tạo sự an vui hòa bình cho thế giới ngay xung quanh mình.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Chúa đã dạy chúng con yêu kẻ thù,
nhưng xem ra làm điều này rất khó,
vì có những tổn thương quá nặng nề,
và kẻ ác dường như vẫn hả hê.
Nhưng nếu con không yêu thương như thế,
thì tâm con vẫn cứ mãi u mê,
nếu con không chiến thắng được hận thù,
thì đời con vẫn chưa là Kitô hữu.
Yêu thương là lý tưởng vươn lên mãi,
không thể dừng ở một mức độ nào,
dù kẻ thù gây thiệt hại ra sao,
con vẫn phải bao dung và nhân hậu.
Yêu kẻ thù không thể bằng tình cảm,
nhưng Chúa mời con yêu bằng hành động,
là làm ơn làm phúc sống hiệp thông,
xin cho họ mọi điều lành điều tốt.
Cho con biết nhìn Chúa trên thập giá,
máu thắm tuôn ra mà vẫn thứ tha,
vẫn chở che những kẻ đang hành hạ,
vẫn xin Cha rộng mở lượng hải hà.
Cuộc đời là một chuỗi những vượt qua,
nhất là những hận thù và tranh chấp,
không để mình vướng vấp những bất hòa,
để mỗi ngày con hoàn thiện giống Chúa Cha.
Xin Chúa làm mềm lại trái tim con,
đừng cứng cỏi để khỏi phải ưu phiền,
nhưng luôn sống trong tâm thái dịu hiền,
hầu giải tỏa mọi oan khiên sầu não. Amen.
Lm. Thái Nguyên
______________________________