
Xin Chúa đừng giận, cho con nói tiếp.
Bài trích sách Sáng thế.
20 Khi ấy, Đức Chúa phán : “Tiếng kêu trách Xơ-đôm và Gô-mô-ra thật quá lớn ! Tội lỗi của chúng quá nặng nề ! 21 Ta phải xuống xem thật sự chúng có làm như tiếng kêu trách đã thấu đến Ta không. Có hay không, Ta sẽ biết.”
22 Hai người kia bỏ nơi đó mà đi về phía Xơ-đôm, nhưng Đức Chúa còn đứng lại với ông Áp-ra-ham. 23 Ông lại gần và thưa : “Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với kẻ dữ sao ? 24 Giả như trong thành có năm mươi người lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt họ thật sao ? Chẳng lẽ Ngài không dung thứ cho thành đó, vì năm mươi người lành trong đó sao ? 25 Ngài làm như vậy, chắc không được đâu ! Giết chết người lành một trật với kẻ dữ, coi người lành cũng như kẻ dữ, chắc không được đâu ! Đấng xét xử cả trần gian lại không xét xử công minh sao ?” 26 Đức Chúa đáp : “Nếu Ta tìm được trong thành Xơ-đôm năm mươi người lành, thì vì họ, Ta sẽ dung thứ cho tất cả thành đó.”
27 Ông Áp-ra-ham lại nói : “Mặc dầu con chỉ là thân tro bụi, con cũng xin mạn phép thưa với Chúa : 28 Giả như trong số năm mươi người lành lại thiếu mất năm, vì năm người đó, Ngài sẽ phá huỷ cả thành sao ?” Chúa đáp : “Không ! Ta sẽ không phá huỷ, nếu Ta tìm được bốn mươi lăm người.” 29 Ông lại thưa một lần nữa : “Giả như trong thành tìm được bốn mươi người thì sao ?” Chúa đáp : “Vì bốn mươi người đó, Ta sẽ không làm.”
30 Ông nói : “Xin Chúa đừng giận, cho con nói tiếp : Giả như ở đó có ba mươi người thì sao ?” Chúa đáp : “Nếu Ta tìm được ba mươi người, Ta sẽ không làm.” 31 Ông nói : “Con xin mạn phép thưa với Chúa : Giả như tìm được hai mươi người thì sao ?” Chúa đáp : “Vì hai mươi người đó, Ta sẽ không phá huỷ.” 32 Ông nói : “Xin Chúa đừng giận, cho con nói một lần này nữa thôi : Giả như tìm được mười người thì sao ?” Chúa đáp : “Vì mười người đó, Ta sẽ không phá huỷ Xơ-đôm.”
Đ.Lạy Chúa, ngày con kêu cứu, Chúa đã thương đáp lại.
1Lạy Chúa, con hết lòng cảm tạ,
Ngài đã nghe lời miệng con xin.
Giữa chư vị thiên thần, xin đàn ca kính Chúa,2ahướng về đền thánh, con phủ phục tôn thờ.
Đ.Lạy Chúa, ngày con kêu cứu, Chúa đã thương đáp lại.
2bcXin cảm tạ danh Chúa,
vì Ngài vẫn thành tín yêu thương,
đã đề cao danh thánh và lời hứa của Ngài
trên tất cả mọi sự.3Ngày con kêu cứu, Chúa đã thương đáp lại,
đã gia tăng nghị lực cho tâm hồn.
Đ.Lạy Chúa, ngày con kêu cứu, Chúa đã thương đáp lại.
6Chúa tuy thật cao cả, nhưng vẫn nhìn đến kẻ thấp hèn ;
đứa ngạo mạn ngông nghênh, từ xa Ngài đã biết.7abCho dù con gặp bước ngặt nghèo,
Chúa vẫn bảo toàn mạng sống con.
Địch thù đang hằm hằm giận dữ,
Ngài ra tay chận đứng.
Đ.Lạy Chúa, ngày con kêu cứu, Chúa đã thương đáp lại.
7cNgài lấy tay uy quyền giải thoát con.8Việc Chúa làm cho con, Ngài sẽ hoàn tất ;
lạy Chúa, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
Công trình do tay Ngài thực hiện, xin đừng bỏ dở dang.
Đ.Lạy Chúa, ngày con kêu cứu, Chúa đã thương đáp lại.
Thiên Chúa đã cho anh em được cùng sống với Đức Ki-tô : Thiên Chúa đã ban ơn tha thứ mọi sa ngã lỗi lầm của chúng ta.
Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-lô-xê.
12 Thưa anh em, anh em đã cùng được mai táng với Đức Ki-tô khi chịu phép rửa, lại cùng được trỗi dậy với Người, vì tin vào quyền năng của Thiên Chúa, Đấng làm cho Người trỗi dậy từ cõi chết. 13 Trước kia, anh em là những kẻ chết vì anh em đã sa ngã, và vì thân xác anh em không được cắt bì, nay Thiên Chúa đã cho anh em được cùng sống với Đức Ki-tô : Thiên Chúa đã ban ơn tha thứ mọi sa ngã lỗi lầm của chúng ta.
14 Người đã xoá sổ nợ bất lợi cho chúng ta, sổ nợ mà các giới luật đã đưa ra chống lại chúng ta. Người đã huỷ bỏ nó đi, bằng cách đóng đinh nó vào thập giá.
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Anh em đã nhận được Thần Khí làm cho nên nghĩa tử, nhờ đó chúng ta được kêu lên rằng : “Áp-ba ! Cha ơi !”. Ha-lê-lui-a.
Anh em cứ xin thì sẽ được.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
1 Một hôm, Đức Giê-su cầu nguyện ở nơi kia. Người cầu nguyện xong, thì có một người trong nhóm môn đệ nói với Người : “Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như ông Gio-an đã dạy môn đệ của ông.” 2 Người bảo các ông : “Khi cầu nguyện, anh em hãy nói :
“Lạy Cha, xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển,
Triều Đại Cha mau đến,
3xin Cha cho chúng con
ngày nào có lương thực ngày ấy ;
4xin tha tội cho chúng con,
vì chính chúng con cũng tha
cho mọi người mắc lỗi với chúng con,
và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.”
5 Người còn nói với các ông : “Ai trong anh em có một người bạn, và nửa đêm đến nhà người bạn ấy mà nói : ‘Bạn ơi, cho tôi vay ba cái bánh, 6 vì tôi có anh bạn lỡ đường ghé lại nhà, và tôi không có gì dọn cho anh ta ăn cả’, 7 mà người kia từ trong nhà lại đáp : ‘Xin anh đừng quấy rầy tôi : cửa đã đóng rồi, các cháu lại ngủ cùng giường với tôi, tôi không thể dậy lấy bánh cho anh được.’ ? 8 Thầy nói cho anh em biết : dẫu người kia không dậy để cho người này vì tình bạn, thì cũng sẽ dậy để cho người này tất cả những gì anh ta cần, vì anh ta cứ lì ra đó.
9 “Thế nên Thầy bảo anh em : anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho. 10 Vì hễ ai xin thì nhận được, ai tìm thì thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở cho. 11 Ai trong anh em là một người cha, mà khi con xin cá, thì thay vì cá lại lấy rắn mà cho nó ? 12 Hoặc nó xin trứng lại cho nó bò cạp ? 13 Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt của lành, phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao ?”
(Nguồn: ktcgkpv.org)
—————————
Suy niệm 1: TGM Giuse Vũ Văn Thiên
Để biện minh cho sự lười biếng cầu nguyện, nhiều người đã lập luận: Nếu Thiên Chúa là Đấng tốt lành và nhân hậu, thì Ngài biết rõ những nhu cầu của tôi, đâu cần phải cầu nguyện thường xuyên. Đúng, Thiên Chúa thấu hiểu nỗi lòng và nhu cầu của mỗi người, nhưng Ngài cũng muốn cho chúng ta cầu nguyện thường xuyên để thể hiện sự lệ thuộc của con người vào quyền năng và tình yêu thương của Thiên Chúa. Câu chuyện dụ ngôn trong Tin Mừng thánh Lu-ca đã minh họa chủ đề này. Người bạn đến vay bánh vào lúc ban đêm vì có khách ghé thăm. Chủ nhà khẳng định dứt khoát: “Anh đừng quấy rầy tôi” cùng với những lý do để từ chối. Ấy vậy mà trước lời đề nghị dai dẳng của người đang vay bánh, chủ nhà dù miễn cưỡng cũng phải dậy để lấy những thứ anh ta cần.
Nếu người bạn trong dụ ngôn chỉ trở dậy vì bị làm phiền, thì Thiên Chúa, Đấng chúng ta tôn thờ, lại sẵn sàng để cho người ta “làm phiền”, vì Ngài là Đấng bao dung nhân hậu. Chúa Giê-su đã dùng tình cảm của người cha đối với con cái để nói với chúng ta: nếu những người cha trần gian mà còn thương con như thế, người Cha trên trời còn thương chúng ta biết bao nhiêu!.
Thiên Chúa là Cha từ bi nhân hậu. Đức Thánh Cha Phan-xi-cô đã viết: “Thiên Chúa không bao giờ biết mệt khi tha thứ, chính chúng ta là kẻ cảm thấy mệt mỏi khi cầu xin lòng thương xót của Người. Người là Đấng dạy chúng ta tha thứ “bảy mươi lần bảy” (Mt 18,22. Hết lần này đến lần khác Người lại đến để vác chúng ta trên vai của Người… Người cho phép chúng ta ngẩng cao đầu và bắt đầu lại một lần nữa, với một sự dịu dàng, không bao giờ để chúng ta thất vọng. Trái lại, Người luôn luôn đem lại cho chúng ta niềm vui (Tông huấn “Niềm vui Tin Mừng”, số 3).
Lòng nhân hậu của Chúa được trình bày bằng một thể loại văn chương rất đặc biệt, mà chúng ta vẫn gọi là lối hành văn “như nhân” (tức là trình bày Thiên Chúa với những nét của con người) trong Bài đọc trích sách Sáng thế. Ông Áp-ra-ham quả thật là một người “quấy rầy” và “làm phiền”. Thời đó, tội lỗi ngập tràn nơi hai thành Xơ-đôm và Gô-mô-ra. Thiên Chúa nổi giận muốn trừng phạt và thiêu hủy hoàn toàn. Áp-ra-ham đã dám đưa ra những lời khuyên với Thiên Chúa, như lời khuyên của hai người bạn: “Chúa đừng làm thế! Làm thế không được đâu!”. Tác giả trình bày câu chuyện giữa Áp-ra-ham với Thiên Chúa giống như hai người đang mặc cả mua bán ở chợ. Từ con số 50 người công chính như một điều kiện để Chúa bỏ ý định trừng phạt, ông Áp-ra-ham đã “cò kè” hạ xuống chỉ còn 10 người. Và, Thiên Chúa đã lùi từng bước trước lời cầu xin của ông. Tác giả sách Sáng thế đau buồn kể tiếp với chúng ta: Cuối cùng, hai thành phố ấy đã bị lửa thiêu đốt, vì không tìm được 10 người công chính để Thiên Chúa vì họ mà thay đổi ý định trừng phạt.
Câu chuyện trên vừa cho thấy sự công bằng ngay thẳng của Thiên Chúa, vừa diễn tả lòng từ bi nhân hậu của Ngài. Ngài là Đấng “nổi giận, giận trong giây lát, nhưng yêu thương, thương suốt cả đời. Lệ có rơi khi màn đêm buông xuống, hừng đông về đã vọng tiếng hò reo” (Tv 30,6). Lịch sử Cứu độ là một chuỗi liên tục đan xen những yếu đuối của con người với lòng từ bi của Thiên Chúa. Mỗi khi dân phạm tội, họ lại sám hối ăn năn và Thiên Chúa lại ra tay cứu giúp.
Hình ảnh ông Áp-ra-ham trong Cựu ước cũng như người bạn xin bánh trong Tin Mừng đều tượng trưng cho những người cầu nguyện. Cầu nguyện làm nên hơi thở của đời sống Ki-tô hữu. Cầu nguyện cũng diễn tả vẻ đẹp của người có đức tin, đồng thời mang lại cho họ sự bình an nội tâm. Nhưng, cầu nguyện như thế nào? Chúa Giê-su dạy chúng ta: khi cầu nguyện, cần phải biết thưa với Chúa những gì cần thiết. Lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa là kinh “Lạy Cha” mà Chúa Giê-su dạy chúng ta. Hai tác giả là Mát-thêu và Lu-ca đều ghi lại lời cầu nguyện này, với một số điểm dị biệt. Kinh Lạy Cha có tất cả bảy ý nguyện, trong đó ba ý là cầu cho vinh quang của Thiên Chúa được tỏ hiện và vương quốc an bình của Ngài được lan rộng nơi trần gian. Bốn ý nguyện tiếp theo là những nhu cầu cần thiết của con người.
“Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho”. Chúa Giê-su hứa với chúng ta như vậy. Hình ảnh người cha trong dụ ngôn giúp chúng ta có tâm tình phó thác cậy trông, khi chúng ta ngỏ lời với Cha chúng ta ở trên trời. Nếu chúng ta có thể gọi Thiên Chúa là Cha, là nhờ Đức Giê-su, với Đức Giê-su và trong Đức Giê-su. Thánh Phao-lô nói với chúng ta: Trong Đức Giê-su Ki-tô, Thiên Chúa đã tha thứ mọi sa ngã lỗi lầm của chúng ta. Đức Giê-su đã giải phóng chúng ta khỏi mọi chướng ngại, nhờ đó chúng ta có thể đến gần Thiên Chúa.
“Lạy Cha chúng con ở trên trời!”. Chúng ta hãy thân thưa với Chúa Cha trong tình con thảo, với lòng tín thác và cậy trông, với hy vọng Chúa sẽ nhận lời cầu nguyện của chúng ta.
+TGM Giu-se Vũ Văn Thiên
(Nguồn: tonggiaophanhanoi.org)
—————————
Suy niệm 2: Lm. Luy Gonzaga Nguyễn Quang Vinh
CẦU NGUYỆN
Gương mặt thân thiện của Thiên Chúa được các bài đọc phụng vụ trình bày trong hai Chúa nhật 15 C và 16 C vừa qua, lần lượt mặc khải một Thiên Chúa rất ‘người’ qua hình ảnh người Samari nhân hậu tiếp cận và cứu giúp kẻ bị trấn lột nằm lề đường; qua hình ảnh ba người khách lạ xuất hiện tại nhà ông Ápraham và các vị đã hưởng ứng lời mời hiếu khách của ông, ở lại và đồng bàn với ông; qua hình ảnh Đức Giêsu đối thoại chuyện vãn với bà Maria và Người bằng lòng để cho Mátta phục vụ bàn ăn.
Thiên Chúa đứng về phía con người là điểm nhắm của Chúa nhật 17 C hôm nay, chúng ta chứng kiến hoạt cảnh và lắng nghe ông Ápraham can thiệp xin Thiên Chúa cứu thành Xơđôm và thành Gômôra. Ông Ápraham như chiến đấu với Thiên Chúa vì lợi ích con người (Bài đọc 1. St 18,20-32) và qua Bài Tin Mừng (Lc 11, 1-13) Thiên Chúa như đứng về phía người bất hạnh đang đêm xin bạn giúp đỡ vì có khách lạ đến nhà đột xuất.
Ông Ápraham đã lên tiếng xin Thiên Chúa can thiệp và xin tha cho hai thành phố tội lỗi. Ông mặc cả với Thiên Chúa: “Giả như trong thành có năm mươi người lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt họ thật sao? … Giết chết người lành một trật với kẻ dữ, coi người lành cũng như kẻ dữ, Ngài làm như vậy chắc không được đâu!” (St 18, 24-25). Xơđôm và Gômôra là biểu tượng thế giới tội lỗi của mọi thời, nơi đây vang tiếng ca hát của người tiền rừng bạc bể hưởng lạc thú và cũng là nơi đầy ca thán của người nghèo khổ bị áp bức bất công.
Xơđôm và Gômôra là điển hình thế giới ích kỷ và trụy lạc, nơi thượng tôn tiền bạc và hận thù ngự trị không biên giới. Lời đối thoại đầy lo lắng của Ápraham hôm qua, mang tính hiện sinh cho thế giới hôm nay, thời đại có khác nhau nhưng tội ác sa đọa thì không thay đổi. Thành phố tội lỗi thì đâu đâu cũng giống nhau, đặc tính của nó là đào sâu hố cách biệt ngày càng rộng giữa giới giàu và kẻ nghèo, một thế giới tội lỗi và sa đoạ, bất công và bốc lột chất ngất.
Chỉ cần một nắm người công chính để cứu thành phố khỏi thảm họa, việc ông Ápraham mặc cả với Tiên Chúa cho thấy con người liên đới với nhau trong tội lỗi và trong ân sủng. Tội lỗi của một người ảnh hưởng trên tập thể, cũng như sự công chính của người nầy liên đới với người khác. Ông Ápraham trả giá với Thiên
Chúa “Giả như trong thành có năm mươi người lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt họ thật sao ?… chắc không được đâu ! Giết chết người lành một trật với kẻ dữ … chắc không được đâu!” Lý luận nầy được Thiên Chúa lắng nghe và chấp nhận, Đức Chúa trả lời là sẽ tha nếu tìm được năm mươi người lành trong thành phố. Nhưng đã không có!
Ông Ápraham là người Do thái, giỏi về thương lượng, đã mạc cả với Thiên Chúa, để cứu thành phố sa đọa, ông xuống giá từ năm mươi người lành ông rút xuống còn mười người thôi, như giá cuối cùng phải trả để đổi lấy sự cứu thoát cho thành phố tội lỗi. Thiên Chúa đã trả lời : “Vì mười người đó, Ta sẽ không phá hủy Xơđôm”. Tiếc thay! Đã không đào đâu ra được mười người công chính! Xơđôm bị thiêu rụi !
Ông Ápraham là tư tế, làm trung gian để chuyển cầu tới Thiên Chúa lời khẩn cầu xin tha cho thành phố, tuy nhiên lời cầu xin của ông không đủ công đức hậu thẫn để cứu thoát Xơđôm và Gômôra. Thế giới tội lỗi cần một Trung Gian khác uy lực hơn, chúng ta cần có một vị tư tế thượng phẩm khác, một Trung Gian toàn năng khác có sức chuyển cầu và cứu thoát chúng ta đó là Đức Giêsu Kitô, đến nỗi mọi lời cầu xin của chúng ta đều được hậu thuẫn bằng: “Nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con. Amen”. Và mọi Kinh Nguyện Tạ Ơn trong thánh lễ đều kết thúc bằng: “Chính nhờ Đức Kitô, cùng với Đức Kitô và trong Đức Kitô… đến muôn thuở muôn đời. Amen”.
Khi ý thức điều nầy người môn đệ hiểu ra rằng muốn cầu nguyện phải quay về học hỏi với Thầy chí thánh, chính Đức Giêsu đã dạy chúng ta Kinh Lạy Cha. Chính Người cầu nguyện với chúng ta. Nhờ mầu nhiệm hiệp thông, chúng ta có thể cầu nguyện cho nhau, liên đới với nhau trong kinh nguyện theo mẫu kinh mà Đức Giêsu đã dạy. Thiên Chúa như đứng về phía những kẻ kiên quyết cầu xin như Ápraham, như người bạn bất hạnh trong đêm khuya đi vay bánh, nghĩa là Lời Chúa hôm nay muốn dạy chúng ta phải kiên trì trong cầu nguyện. “ Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho” (x. Bài Tin Mừng Lc 11, 1-13). Tuy nhiên phải xin những gì, phải tìm những gì phù hợp với thánh ý Thiên Chúa.
Lạy Chúa, Chúa đã để lại cho chúng con Kinh Lạy Cha, chúng con có khi quá trân trọng lời kinh nầy đến cất kỹ vào kho trí nhớ mà quên đưa lên môi miệng để ca tụng tạ ơn, và xin thêm can đảm cho chúng con để sống sự tha thứ cho kẻ có nợ với chúng con. Amen
____________________________
Suy niệm 3:Lm. Giuse Đỗ Cao Bằng, SJ
“Nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt của lành, phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao?” (Lc 11:13)
Để minh họa cho việc cầu nguyện với Kinh Lạy Cha, người viết xin được gửi tới quý vị một câu chuyện nhỏ về Thánh Phanxicô Asissi. Số là, một hôm trên đường về lại cộng đoàn tu viện, thánh Phanxicô nói với người bạn đồng hành rằng “đoạn đường về đến nhà còn khá xa, chúng ta thử thi xem ai Lần Chuỗi được nhiều hơn, được không?” và bạn của ngài đồng ý. Cả hai cùng giữ thinh lặng, sốt sắng lần chuỗi Mân Côi. Khi về tới cổng nhà, bạn đồng hành hỏi thánh Phanxicô: “Anh lần được bao nhiêu chuỗi rồi? Tôi đã lần xong cả chuỗi.” Thánh Phanxicô đáp: “Anh thắng rồi. Tôi vẫn chưa đọc xong Kinh Lạy Cha”.
Chúc quý vị cầu nguyện sốt sắng!
WGPKT(26/07/2025) KONTUM