
Tôi mừng rỡ muôn phần nhờ Đức Chúa.
Bài trích sách ngôn sứ I-sai-a.
9 Có lời Đức Chúa phán với dân Người :
“Dòng dõi các ngươi sẽ nức tiếng giữa chư dân,
và giống nòi các ngươi sẽ lừng danh giữa muôn nước.
Tất cả những ai thấy các ngươi sẽ biết rằng
các ngươi là một dòng dõi được Đức Chúa ban phúc lành.
10Tôi mừng rỡ muôn phần nhờ Đức Chúa,
nhờ Thiên Chúa tôi thờ, tôi hớn hở biết bao !
Vì Người mặc cho tôi hồng ân cứu độ,
choàng cho tôi đức chính trực công minh,
như chú rể chỉnh tề khăn áo,
tựa cô dâu lộng lẫy điểm trang.
11Như đất đai làm đâm chồi nẩy lộc,
như vườn tược cho nở hạt sinh mầm,
Đức Chúa là Chúa Thượng cũng sẽ làm trổ hoa công chính,
làm trổi vang lời ca ngợi trước mặt muôn dân.”
Đ.Tâm hồn con hỷ hoan vì Chúa, là Đấng cứu độ con.
1Tâm hồn con hoan hỷ vì Chúa,
nhờ Chúa, con ngẩng đầu hiên ngang.
Con mở miệng nhạo báng quân thù :
Vâng, con vui sướng vì được Ngài cứu độ.
Đ.Tâm hồn con hỷ hoan vì Chúa, là Đấng cứu độ con.
4Cung nỏ người hùng bị bẻ tan,
kẻ yếu sức lại trở nên hùng dũng.5Người no phải làm mướn kiếm ăn,
còn kẻ đói được an nhàn thư thái.
Người hiếm hoi thì sinh năm đẻ bảy,
mẹ nhiều con lại ủ rũ héo tàn.
Đ.Tâm hồn con hỷ hoan vì Chúa, là Đấng cứu độ con.
6Chúa là Đấng cầm quyền sinh tử,
đẩy xuống âm phủ rồi lại kéo lên.7Chúa bắt phải nghèo và cho giàu có,
Người hạ xuống thấp, Người cũng nhắc lên cao.
Đ.Tâm hồn con hỷ hoan vì Chúa, là Đấng cứu độ con.
8abcdKẻ mọn hèn, Chúa kéo ra khỏi nơi cát bụi,
ai nghèo túng, Người cất nhắc từ đống phân tro,
đặt ngồi chung với hàng quyền quý,
tặng ngai vinh hiển làm sản nghiệp riêng.
Đ.Tâm hồn con hỷ hoan vì Chúa, là Đấng cứu độ con.
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Đức Trinh Nữ Ma-ri-a thật diễm phúc, vì Mẹ hằng ghi nhớ Lời Thiên Chúa, và suy đi nghĩ lại trong lòng. Ha-lê-lui-a.
Đức Ma-ri-a hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
41 Hằng năm, cha mẹ Đức Giê-su trẩy hội đền Giê-ru-sa-lem mừng lễ Vượt Qua. 42 Khi Người được mười hai tuổi, cả gia đình cùng lên đền, như người ta thường làm trong ngày lễ. 43 Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giê-su thì ở lại Giê-ru-sa-lem, mà cha mẹ chẳng hay biết. 44 Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với đoàn lữ hành, nên sau một ngày đường, mới đi tìm kiếm giữa đám bà con và người quen thuộc. 45 Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giê-ru-sa-lem mà tìm.
46 Sau ba ngày, hai ông bà mới tìm thấy con trong Đền Thờ, đang ngồi giữa các bậc thầy, vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi. 47 Ai nghe cậu nói cũng kinh ngạc về trí thông minh và những lời đối đáp của cậu. 48 Khi thấy con, hai ông bà sửng sốt, và mẹ Người nói với Người : “Con ơi, sao con lại làm cho cha mẹ như thế ? Con thấy không, cha con và mẹ đây đang phải cực lòng tìm con !” 49 Người thưa : “Sao cha mẹ lại tìm con ? Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao ?” 50 Nhưng ông bà không hiểu lời Người vừa nói.
51 Sau đó, Người đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Na-da-rét và hằng vâng phục các ngài. Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng.
(Nguồn: ktcgkpv.org)
___________________
Suy niệm 1: TGM Giuse Nguyễn Năng
Sứ điệp: Chúa Giêsu theo Đức Mẹ và thánh Giuse trở về Nagiaret và Người hằng vâng phục hai ông bà. Lòng vâng phục của Chúa Giêsu trong cuộc đời trần thế, là nguồn sự vâng phục của Mẹ Maria đối với Thiên Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, trái tim Mẹ Maria là một trái tim biết yêu thương. Từ lúc nói lên lời “xin vâng” với sứ thần Gabriel, Mẹ đã từ bỏ tất cả ý riêng, và trọn đời tín thác vào Chúa. Bằng đủ mọi cách, Mẹ luôn lắng nghe và mau mắn thi hành thánh ý Chúa. Trái tim của Mẹ luôn cùng một nhịp đập với trái tim Chúa: vui với niềm vui của Chúa, và đau khổ với nỗi đau của Chúa. Loại trừ tất cả những gì không cần thiết, trái tim vô nhiễm của Mẹ luôn đập lên nhịp đập của tình yêu.
Lạy Chúa, hôm nay, cùng với Mẹ, con cần sống cuộc đời yêu thương. Trái tim vô nhiễm của Mẹ vẫn đang thổn thức vì yêu thương nhân loại.
Vì là Mẹ của Chúa, nên Mẹ Maria đã có nhiều kinh nghiệm của tình mẫu tử, nên Mẹ cũng đang đau khổ vì mỗi người chúng con như những đứa con vô tâm, bội nghĩa trước tình thương của Chúa. Mẹ muốn chúng con cùng Mẹ lặp lại lời “xin vâng “ mỗi ngày: xin vâng trong mọi nơi mọi lúc, xin vâng để luôn lắng nghe Lời Chúa, xin vâng để biết quên mình và sống yêu thương người khác.
Lạy Chúa, khi làm những việc nhỏ mọn, tầm thường và rất âm thầm, là con đang đặt một viên gạch nền móng cho chương trình cứu độ của Chúa, và con tin rằng: lúc ấy, Thánh ý Chúa được thể hiện nơi con. Amen.
Ghi nhớ: “Cha Con và mẹ đây đã đau khổ tìm Con”.
(Nguồn: tgpsaigon.net)
______________________
Suy niệm 2: Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
HẰNG GHI NHỚ TRONG LÒNG
Suy niệm:
Nếu ai hỏi Mẹ Maria điều gì quý nhất trong đời Mẹ,
hẳn Mẹ sẽ trả lời đó là Giêsu, con của Mẹ.
Người con này Mẹ đã cưu mang, dưỡng dục, và bảo vệ giữ gìn.
Người con này đã đem lại cho Mẹ biết bao niềm vui và hãnh diện.
Nhưng Mẹ cũng chịu nhiều đau khổ vì người con ấy.
Bài Tin Mừng hôm nay vén mở một chút nỗi đau của Mẹ,
cho thấy một chút trái tim của Mẹ khi sống bên Giêsu.
Cậu Giêsu, mười hai tuổi, cùng với cha mẹ lên Đền thờ mừng lễ Vượt qua.
Kể cũng lạ khi cậu ở lại Giêrusalem mà không báo cho cha mẹ biết.
Hai ông bà đi một ngày đường mới nhận ra mình mất con,
vội vã đi tìm trong đám bà con thân thuộc,
nhưng không thấy, nên trở lại Giêrusalem mà tìm.
Phải qua ba ngày đầy lo âu và nước mắt mới tìm thấy con trong Đền thờ.
Kinh nghiệm mất- tìm kiếm-tìm thấy này thật đau đớn đối với người mẹ.
Mẹ Maria sợ mất con, mất điều rất quý đã được Thiên Chúa trao cho mình.
Nhưng khi thấy con mình ngồi giữa các vị thầy, rất bình an trò chuyện với họ,
thì Mẹ lại sửng sốt, ngỡ ngàng, thay vì vui sướng.
Như vậy là con không bị lạc, nhưng đã cố ý ở lại Đền thờ mà không báo.
Mẹ không nén được một lời trách móc: “Tại sao con làm thế với cha mẹ?
Cha con và mẹ đã khắc khoải tìm con” (c. 48).
Chuyện không ngờ là cậu Giêsu đã đáp lại câu hỏi của Mẹ bằng hai câu hỏi,
đầy vẻ sửng sốt và cũng là một lời trách: “Tại sao cha mẹ lại tìm con?
Cha mẹ không biết là con phải ở nhà của Cha con sao ?” (c.49).
Cũng có thể hiểu là: cha mẹ không biết con phải lo việc của Cha con sao?
Đức Giêsu, khi lên mười hai tuổi, đã bắt đầu có ý thức mình thuộc về Cha.
Người Cha trên trời này khác với người cha mà Ngài đang chung sống.
Ngài phải ở với và lo việc cho người Cha này, lẽ ra cha mẹ phải biết chuyện đó.
Dĩ nhiên hai ông bà chưng hửng, không hiểu được câu nói của cậu Giêsu (c.50).
Riêng Mẹ Maria có thói quen nghiền ngẫm về các biến cố khó hiểu.
Mẹ giữ kỹ trong trái tim mình những chuyện xảy ra (Lc 2, 19. 51b).
Chúng ta tưởng Mẹ Maria luôn luôn hiểu Con mình, hiểu ngay, hiểu trọn vẹn.
Chúng ta tưởng ai sống thánh thiện thì lúc nào cũng vui, chẳng bao giờ lo sợ.
Nhìn Mẹ Maria, chúng ta hiểu theo Chúa là bước vào một cuộc hành trình.
Có những lúc như đang chơi ú tim với Chúa, mất rồi lại tìm, tìm thấy rồi lại mất.
Chúng ta chẳng bao giờ nắm được Chúa, giữ chặt Chúa trong tay.
Chúa vẫn là Đấng không thể thấu hiểu được, và vẫn làm chúng ta sững sờ.
Mẹ Maria đã chứng kiến Đức Giêsu lớn dần về mọi mặt (Lc 2, 40),
từ khi sinh ra đến khi mười hai tuổi,
và từ mười hai tuổi đến lúc trưởng thành (Lc 2, 52).
Ngài càng lúc càng ý thức mình thuộc về Cha và ý thức về sứ mạng.
Con của Mẹ là một mầu nhiệm khôn dò mà Mẹ phải tìm hiểu mỗi ngày.
Mẹ để cho Con tự do sống theo Ý Cha, dù điều đó đem lại nhiều đau khổ.
Chuyện mất Con hôm nay chuẩn bị cho việc Con sẽ chia tay Mẹ đi sứ vụ,
và chuẩn bị cho cuộc chia tay kinh hoàng trên thập giá.
Chúng ta cầu cho các bà mẹ đang đau khổ vì con.
Mong sự vâng phục của con cái làm tươi trái tim người mẹ.
Cầu nguyện:
Lạy Mẹ Maria,
khi đọc Phúc Âm,
lúc nào chúng con cũng thấy Mẹ lên đường.
Mẹ đi giúp bà Isave, rồi đi Bêlem sinh Đức Giêsu.
Mẹ đưa con đi trốn, rồi dâng Con trong đền thờ.
Mẹ tìm con bị lạc và đi dự tiệc cưới ở Cana.
Mẹ đi thăm Đức Giêsu khi Ngài đang rao giảng.
Và cuối cùng Mẹ đã theo Ngài đến tận Núi Sọ.
Mẹ lên đường để đáp lại một tiếng gọi
âm thầm hay rõ ràng, từ ngoài hay từ trong,
từ con người hay từ Thiên Chúa.
Chúng con thấy Mẹ luôn đi với Đức Giêsu
trong mọi bước đường của cuộc sống.
Chẳng phải con đường nào cũng là thảm hoa.
Có những con đường đầy máu và nước mắt.
Xin Mẹ dạy chúng con
đừng sợ lên đường mỗi ngày,
đừng sợ đáp lại những tiếng gọi mới của Chúa
dù phải chấp nhận đoạn tuyệt chia ly.
Xin giữ chúng con luôn đi trên Đường-Giêsu
để chúng con trở thành nẻo đường khiêm hạ
đưa con người hôm nay đến gặp gỡ Thiên Chúa.
(WHĐ)
_________________________
Suy niệm 3: Lm Giuse Đỗ Cao Bằng, S.J
“Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng” (Lc 2:51).
Quý ông bà anh chị em thân mến,
Hôm nay Giáo Hội mừng lễ Trái Tim Vô Nhiễm Đức Maria để nhắc nhớ mỗi người tín hữu noi theo tấm gương thánh thiện của Mẹ Maria hầu đạt tới sự trong sạch của tâm hồn, một tâm hồn thuộc về Chúa. Đoạn Lời Chúa hôm nay trong Tin Mừng Lc 2:41-51 đã khắc họa chân dung của Mẹ Maria với một trái tim thanh sạch không tỳ ố cho chúng ta chiêm ngắm. Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau suy niệm và học với Mẹ Maria nhé!
Bài Tin Mừng nhắc lại biến cố Chúa Giêsu “đi lạc” sau chuyến hành hương Giêrusalem. Cha mẹ cậu bé Giêsu tất tả đi tìm con ròng rã ba ngày liền. Ba ngày tìm kiếm là ba ngày của khổ đau và tức giận, là 72 tiếng lo lắng và ưu phiền. Ấy vậy mà, khi thánh Giuse và Mẹ Maria gặp thấy cậu bé Giêsu đang ngồi giữa các bậc vị vọng Do Thái, thì chỉ Mẹ Maria lên tiếng trách yêu con trai bé nhỏ mà thôi: “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy? Con biết không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con.” Sau khi nghe mẹ mình trách như thế, đúng ra cậu bé Giêsu nên nói lời xin lỗi mẹ cha. Đằng này cậu bé trả lời cứ như là người đã trưởng thành vậy: “Sao cha mẹ lại tìm con? Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao?” Thực ra, Kinh Thánh chỉ ghi lại nội dung chính của câu chuyện, và cố gắng giản lược bớt các chi tiết rườm rà, vì nếu không làm thế thì quyển Kinh Thánh sẽ rất dày và nặng nề. Bởi vì, nếu cậu bé Giêsu không ngoan ngoãn, thì tác giả Tin Mừng đã không ghi lại một chi tiết rất quan trọng, mặc dù chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi về thời thơ ấu của Ngài, đó là: “Người đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Nadarét và hằng vâng phục các ngài…. Còn Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2:51-52). Như thế, cậu bé Giêsu rất ngoan ngoãn, biết vâng lời cha mẹ, và sống có ân nghĩa với Thiên Chúa và hàng xóm láng giềng. Tuy nhiên, qua đoạn đối thoại giữa cha mẹ và cậu bé Giêsu, chúng ta học được gì từ Đức Maria nói riêng và Thánh Gia nói chung?
Bản thân người viết bài gợi ý cầu nguyện này học được một bài học căn bản về sự đối thoại, đối thoại trong yêu thương và tôn trọng, trong hiền hòa và nhẫn nại… Và sự đối thoại trong mối tương quan cha mẹ và con cái là mấu chốt giải quyết nhiều xung đột trong gia đình. Mẹ Maria, thay vì giận dữ quát mắng hoặc đánh đập cậu bé Giêsu, thì đã đối thoại với con, tìm hiểu nguyên nhân, lý do tại sao con ở lại Đền Thờ. Đối thoại hoàn toàn khác với độc thoại. Đối thoại là cuộc nói chuyện qua lại hai chiều giữa hai người. Còn độc thoại thì chỉ có một chiều, chỉ có một người được quyền nói, còn người kia chỉ được quyền nghe mà thôi. Rõ ràng cuộc nói chuyện giữa cha mẹ và cậu bé Giêsu là một cuộc đối thoại, có sự tôn trọng và kiên nhẫn lắng nghe từ hai phía. Nhờ đó, cuộc đối thoại đã có một cái kết đẹp: Gia đình vẫn đoàn tụ, con cái sống vâng phục và được ân nghĩa với Thiên Chúa và người ta. Riêng Mẹ Maria, Mẹ vẫn là con người của cầu nguyện vì hằng ghi nhớ những gì đã xảy ra, những điều Chúa nói với Mẹ (Lc 2:51).
Trong cầu nguyện cũng thế! Nếu con người cầu nguyện với Thiên Chúa mà chỉ toàn là kể lể, than thở, kêu xin từ phía con người, thì đó không thể gọi là cầu nguyện, đúng hơn nên gọi là cầu xin, vì là một cuộc độc thoại – con người nói và Thiên Chúa nghe. Cầu xin thì cũng cần, nhưng không nhất thiết, bởi lẽ Thiên Chúa biết rõ con người cần gì trước khi họ cầu xin (x. Mt 6:8). Vì thế, đã gọi là cầu nguyện thì cần có sự đối thoại, đối thoại giữa Thiên Chúa và con người. Khi con người nói thì Thiên Chúa nghe, nhưng con người cũng cần kiên nhẫn và tập trung lắng nghe lời tâm sự và thông điệp của Thiên Chúa. Vì lẽ đó, làm sao có thể “sống Lời Chúa” nếu không dành thời gian cầu nguyện riêng với Thiên Chúa, bởi vì trong cầu nguyện, con người sẽ lắng nghe thấy Lời Hằng Sống của Thiên Chúa. Chính Mẹ Maria là mẫu gương sống động của một con người “sống Lời Chúa”, vì Mẹ hằng suy đi nghĩ lại Lời Chúa trong lòng (Lc 2:51); và chính Đức Giêsu chuẩn nhận sự thật này về Đức Mẹ: “Mẹ tôi và anh em tôi, chính là những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành” (Lc 8:21).
Qua những gợi ý trên, người viết hy vọng sẽ gợi lên một điểm nhỏ để mọi người đi vào cầu nguyện, học lấy nơi Mẹ Maria nói riêng và Thánh Gia nói chung những bài học cao quý hơn, và nhận ra thông điệp Chúa gửi tới bản thân mỗi người trong ngày Lễ Trái Tim Vô Nhiễm Đức Maria hôm nay, để nhờ ơn Chúa, chúng ta có một con tim tinh tuyền như Mẹ Maria, một con tim luôn kết hiệp với Thiên Chúa, suy gẫm Lời Chúa và đem ra thực hành, một trái tim luôn yêu thương – yêu mến Thiên Chúa và yêu thương con người, thể hiện bằng hành động cụ thể đặt trên nền tảng của sự bao dung, kiên nhẫn, hiền hòa, lắng nghe và phân định.
Chúc quý vị cầu nguyện sốt sắng!
(Gp Kon Tum)
__________________________