14.11.2025 – Thứ Sáu Tuần XXXII Thường Niên, Năm C – Ngày Của Con Người (Lc 17,26-37)

Bài đọc 1: Kn 13,1-9

Nếu chúng có đủ khả năng nghiên cứu các sự vật trên trời, thì tại sao không nhận ra Đấng Chủ Tể ?

Bài trích sách Khôn ngoan.

1Hết những ai không chịu nhìn nhận Thiên Chúa,
tự bản chất là những kẻ ngu si.
Từ những vật hữu hình tốt đẹp,
chúng không đủ khả năng nhận ra Đấng hiện hữu,
và khi chiêm ngắm bao công trình,
chúng cũng không nhận biết Đấng Hoá Công.
2Thế mà, lửa với gió, hay làn khí thoảng qua,
hay tinh tú bầu trời, hay nước chảy cuồn cuộn,
hay đèn trời thắp sáng, chúng lại coi là thần,
là những bậc quản cai hoàn vũ.
3Nếu chúng say mê những vẻ đẹp đó
mà coi là thần minh,
thì cũng phải biết rằng
Chúa Tể của những vật đó
còn đẹp hơn biết mấy,
vì chính Đấng sáng tạo mọi loài
là tác giả của muôn vẻ đẹp.
4Nếu quyền năng và sức mạnh của những vật kia
làm cho chúng kinh ngạc
thì chúng phải hiểu rằng
Đấng làm nên những vật đó
còn mạnh mẽ hơn biết chừng nào.
5Vì các thọ tạo càng lớn lao đẹp đẽ
thì càng giúp nhận ra Đấng tạo thành.
6Tuy vậy, chúng cũng chỉ đáng trách phần nào thôi
vì đã cố tìm và mong thấy Thiên Chúa,
nhưng có thể chúng bị lầm lạc.
7Bị chìm ngập giữa bao nhiêu công trình của Chúa,
chúng ra sức tìm tòi,
nhưng đã để cho cái vỏ bên ngoài mê hoặc
vì vẻ đẹp mà chúng nhìn thấy.
8Tuy nhiên, không vì thế mà chúng được thứ tha.
9Vì nếu chúng có đủ khả năng hiểu biết
để có thể nghiên cứu các sự vật trên đời,
thì sao lại không sớm nhận ra
Đấng Chủ Tể của những sự vật đó ?

Đáp ca: Tv 18A,2-3.4-5ab (Đ. c.2a)

Đ.Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa.

2Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa,
không trung loan báo việc tay Người làm.3Ngày qua mách bảo cho ngày tới,
đêm này kể lại với đêm kia.

Đ.Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa.

4Chẳng một lời một lẽ, chẳng nghe thấy âm thanh,5abmà tiếng vang đã dội khắp hoàn cầu
và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển.

Đ.Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa.

Tung hô Tin Mừng: Lc 21,28

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc. Ha-lê-lui-a.

Tin Mừng:Lc 17,26-37

Ngày Con Người được mặc khải cũng như thế.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

26 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Cũng như thời ông Nô-ê, sự việc đã xảy ra cách nào, thì trong những ngày của Con Người, sự việc cũng sẽ xảy ra như vậy. 27 Thiên hạ ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu, và nạn hồng thuỷ ập tới, tiêu diệt tất cả. 28 Sự việc cũng xảy ra giống như vậy trong thời ông Lót : thiên hạ ăn uống, mua bán, trồng trọt, xây cất. 29 Nhưng ngày ông Lót ra khỏi Xơ-đôm, thì Thiên Chúa khiến mưa lửa và diêm sinh từ trời đổ xuống tiêu diệt tất cả. 30 Sự việc cũng sẽ xảy ra như thế, ngày Con Người được mặc khải.

31 “Ngày ấy, ai ở trên sân thượng mà đồ đạc ở dưới nhà, thì đừng xuống lấy. Cũng vậy, ai ở ngoài đồng thì đừng quay trở lại. 32 Hãy nhớ chuyện vợ ông Lót. 33 Ai tìm cách giữ mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai liều mất mạng sống mình, thì sẽ bảo tồn được mạng sống. 34 Thầy nói cho anh em biết : đêm ấy, hai người đang nằm chung một giường, thì một người sẽ được đem đi, còn người kia bị bỏ lại. 35 Hai người đàn bà đang cùng nhau xay bột, thì một người sẽ được đem đi, còn người kia bị bỏ lại. 36 Hai người đàn ông đang ở ngoài đồng, thì một người sẽ được đem đi, còn người kia bị bỏ lại.” 37 Các môn đệ lên tiếng hỏi Đức Giê-su : “Thưa Thầy, ở đâu vậy ?” Người nói với các ông : “Xác nằm đâu, diều hâu tụ đó.”

(Nguồn: ktcgkpv.org)

______________________________

 

Suy niệm 1: TGM Giuse Nguyễn Năng

HY SINH

Sứ điệp: Đời sống con người không phải là chuyện tầm thường, không phải chỉ là vui chơi giải trí, nhưng mang một tầm mức vĩnh cửu.Và việc chuẩn bị cho cuộc sống trường tồn ấy, cần phải khẩn cấp ngay hôm nay, từ bây giờ.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con thấy bất cứ sự gì trên đời đều có hồi kết thúc. Và mỗi lần kết thúc xảy đến là một báo hiệu và là một lời cảnh giác cho con. Khi một người thân yêu chết, thì đó là một báo động con cũng sẽ phải chết. Khi một tòa nhà lớn bị phá đổ thì đó là một dấu chỉ mọi sự đều rất mong manh. Khi một tai nạn giao thông cướp đi mạng sống con người, thì đó là lời cảnh giác: sự kết thúc sớm hơn thời gian có thể xảy tới bằng bất cứ cách nào.

Lạy Chúa, con nhận ra rằng lụt đại hồng thủy, lửa từ trời đốt cháy thành phố Sôđôma, và thành phố Giêrusalem bị sụp đổ: đó là bằng chứng của sự kết thúc. Những biến cố ấy thôi thúc con quan tâm đến tầm quan trọng của cuộc sống và tích cực gia tăng chuẩn bị chu đáo. Chúa gợi lên sức mạnh của nước và lửa để giúp con ý thức rõ sự nhỏ bé và bất lực của bản thân con. Vâng lạy Chúa, trước lũ lụt và cơn hỏa hoạn, cho dù nỗ lực tối đa, mọi phương tiện cứu chữa nhiều lúc cũng trở nên trò cười.

Lạy Chúa, tất cả vũ trụ này sẽ qua đi và mọi thứ con đang có đều tiêu tan. Chỉ có tình yêu sẽ tồn tại mãi trong đời sống vĩnh cửu. Xin Chúa giúp con luôn biết tỉnh thức sẵn sàng, luôn biết sắm sửa hành trang cho chính mình bằng đời sống thánh thiện, nhất là bằng nghĩa cử yêu thương, như một đảm bảo con sẽ là người được Chúa đem đi vào Nước Trời. Amen.

Ghi nhớ: “Cũng xảy ra như thế trong ngày Con Người xuất hiện”.

(Nguồn: tgpsaigon.net)

—————————-

 

Suy niệm 2: Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

 

ĐƯỢC ĐEM ĐI, BỊ BỎ LẠI

 

Suy niệm:

Gần đây trong y học, người ta nói đến hội chứng Brugada.
Hội chứng này thường gặp ở nơi nam giới vùng Đông Nam Á.
Nó có thể gây tử vong bất thình lình và nhanh chóng,
cho một người khi ngủ vào ban đêm, dù trước đó anh vẫn khỏe mạnh.
Số người mắc hội chứng có tính di truyền này hiện đang gia tăng.
Đến nay người ta vẫn chưa giải thích được nguyên nhân gây bệnh.

Sống làm người ở đời, con người phải đương đầu với bao bất ngờ.
Những điều tưởng như không thể nào xảy ra được, lại xảy ra.
Những điều đã tính toán rất cẩn thận, lại xảy ra không như ý.
Bệnh tật, rủi ro, tai nạn, và sau cùng là cái chết.
Những cái bất ngờ đến nhanh quá khiến con người không kịp trở tay.
Làm sao ta có đủ bình tĩnh để đón lấy mọi cái bất ngờ trong cuộc sống?

Kitô giáo chờ đợi một bất ngờ,
vì biết bất ngờ đó thế nào cũng đến, chỉ không biết rõ khi nào thôi.
Đó là Ngày Chúa Giêsu trở lại trái đất này
trong tư cách là Vua xét xử cả nhân loại.
Vào buổi đầu, nhiều Kitô hữu tưởng là Ngài sẽ trở lại ngay lập tức.
Nhưng dần dần họ thấy rằng Giáo Hội phải kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ khi chờ đợi điều chắc chắn sẽ xảy ra, tuy không rõ khi nào,
người ta mới không bị hụt hẫng khi biến cố xảy đến.
Giáo Hội đã chờ hơn hai ngàn năm và hôm nay vẫn đang chờ.
Chờ và chuẩn bị cho Ngày Quang Lâm làm nên sức sống của Giáo Hội.
Nhưng chờ đợi lâu dài cũng có thể làm người ta mỏi mòn.
Cuộc sống hằng ngày với nhịp điệu bình thường, đều đặn, êm ả,
có thể cuốn hút ta vào một vòng xoáy khó có lối ra.

Cơn hồng thủy đã bất ngờ ập xuống vào thời ông Nô-ê,
khi “họ đang ăn, họ đang uống, họ đang cưới vợ, họ đang lấy chồng.”
Dòng chảy tự nhiên ấy bị cắt đứt đột ngột bởi cơn hồng thủy.
Khi Thiên Chúa tiêu diệt thành Xơ-đôm bằng lửa bởi trời,
thì “họ đang ăn, họ đang uống, họ đang mua, họ đang bán,
họ đang trồng, họ đang xây” (c. 28).
Cuộc sống tưởng như cứ trôi đều, ai ngờ nó phải dừng lại.
Chuyện ăn uống, mua bán, lập gia đình, trồng trọt, xây cất
chẳng phải là điều xấu, cần phải tránh xa hay coi thường.
Nhưng chúng ta không để mình bị ru ngủ
bởi cái nhịp tự nhiên và quyến rũ của chúng.
Người Kitô hữu sống đời thường như mọi người một cách tỉnh táo.
Tận tụy nhưng lại không bị mất hút, hết mình nhưng lại còn chút e dè.
Sống tưng bừng giây phút hiện tại nhưng vẫn nhớ đến điểm tới.
Hai người nằm một giường, hai phụ nữ xay một cối (cc. 34-35),
nhưng số phận chung cuộc của họ lại khác nhau.
Có người được đem đi, có người bị bỏ lại.
Làm sao tôi đừng tiếc đồ đạc mà xuống lấy hay quay trở lại nhà (c. 31)?
Làm sao tôi đừng như vợ ông Lót quay nhìn lại và hóa thành cột muối?

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã yêu trái đất này,
và đã sống trọn phận người ở đó.
Chúa đã nếm biết
nỗi khổ đau và hạnh phúc,
sự bi đát và cao cả của phận người.

Xin dạy chúng con biết đường lên trời,
nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.

Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu,
chúng con thấy mình được thêm sức mạnh
để xây dựng trái đất này,
và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.

Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa,
xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời
không làm chúng con quên trời cao;
và những vẻ đẹp của trần gian
không ngăn bước chân con tiến về bên Chúa.

Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con,
mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện. Amen

(WHĐ)

_________________________

 

Suy niệm 3: Lm Giuse Đỗ Cao Bằng, S.J

 

“Xác nằm đâu, diều hâu tụ đó” (Lc 17:37)

Quý ông bà và anh chị em thân mến,

Đoạn Lời Chúa hôm nay nói về Ngày Của Con Người, ngày Con Thiên Chúa ra tay sàng lọc thế giới này, sàng lọc người tốt với kẻ xấu, người công chính với kẻ bất chính, người tin vào Thiên Chúa và kẻ không tin vào Thiên Chúa. Ngày ấy sẽ đến lúc nào? Ngày ấy đến chưa?

Theo những lời mặc khải của Đức Giê-su, ngày ấy chưa đến, và nếu đến thì ngày ấy đến bất chợt. Ngày ấy không ai biết trước, ngoại trừ Chúa Cha (x. Mt 24:36, Mc 13:37), nhưng Đức Giêsu đã mặc khải cho chúng ta biết trước hiện tượng của ngày tận cùng để chúng ta chuẩn bị tâm hồn sẵn sàng đón rước Người. Vậy, chúng ta cần chuẩn bị tâm hồn ra sao để có thể ngẩng cao đầu đón chờ ngày Chúa đến?

Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy “liều mất mạng sống mình” (Lc 17:33), nghĩa là mạnh dạn đi theo Chúa làm chứng sống động cho Tin Mừng Tình Thương. Những ai không dám đi theo Chúa, làm môn đệ của Chúa thì được ví như kẻ chết: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ” (Lc 9:60), đó cũng là ngày tận cùng của họ: “Xác chết nằm đâu, diều hâu tụ đó” (Lc 17:37). Đây là một thách đố lớn đối với mỗi người chúng ta, nhưng cũng là cơ hội để chúng ta được Chúa tuyển chọn vào hàng ngũ những người được hưởng sự sống đời đời.

Đại dịch Covid-19 đã làm nhiều người lo sợ, hoang mang. Lo sợ, hoang mang vì không biết khi nào bản thân bị nhiễm virus, không biết có phải “ngày tận cùng” sắp đến rồi chăng? Thay vì hoang mang, lo sợ, bi quan… thì tại sao chúng ta không gia tăng cầu nguyện, không lạc quan bằng việc tín thác và đặt hy vọng vào Chúa, không chịu khó tự phòng ngừa bao nhiêu có thể, không đứng lên tìm kiếm người hoạn nạn để nâng đỡ, sẻ chia cơm áo, ủi an và phục vụ, v.v.? Đại dịch qua đi, con người lại trở về tình trạng và lối sống cũ, dần quên đi những đau thương, sợ hãi, khốn cùng… để rồi chẳng may nếu có một đại dịch khác xảy đến, liệu con người có kịp chuẩn bị tâm hồn để đón nhận ý Chúa trong bình an và tín thác?

Chiến tranh, thiên tai và nhân tai luôn xảy ra đó đây trên thế giới. Tại Việt Nam, hằng năm đều đối diện với bão lũ khắp nơi. Biết bao mạng người ra đi cách oan khiên. Biết bao gia đình táng gia bại sản. Liệu con người có đủ thức tỉnh để sám hối, để phản tỉnh, để thay đổi bản thân sao cho thế giới này ngày càng tràn ngập tình yêu và sự sống? Liệu mỗi người có ý thức bảo vệ “ngôi nhà chung”, yêu mến “mẹ thiên nhiên”, hay sau thiên tai – dịch bệnh, con người lại chặt phá rừng, tạo ra khí thải độc hại… để nhân tai lại tiếp diễn?

Qua đoạn Lời Chúa này, mỗi người chúng ta cũng có thể phản tỉnh lại thái độ chuẩn bị tâm hồn để nghinh đón Chúa. Chúng ta hãy tự hỏi bản thân đã chuẩn bị tâm hồn thế nào để đón Chúa, đã mạnh mẽ làm chứng cho Chúa chưa, đã và đang sống đức tin ra sao?

Chúc quý vị cầu nguyện sốt sắng!

_______________________

 

 
 

WGPKT(13/11/2025) KONTUM