13.04.2024 – Thứ Bảy Tuần II Phục Sinh – Thầy Đây Mà!

Bài đọc 1: Cv 6,1-7

Họ chọn bảy người đầy Thánh Thần.

Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.

1 Thời đó, khi số môn đệ thêm đông, thì các tín hữu Do-thái theo văn hoá Hy-lạp kêu trách những tín hữu Do-thái bản xứ, vì trong việc phân phát lương thực hằng ngày, các bà goá trong nhóm họ bị bỏ quên. 2 Bởi thế, Nhóm Mười Hai triệu tập toàn thể các môn đệ và nói : “Chúng tôi mà bỏ việc rao giảng Lời Thiên Chúa để lo việc ăn uống, là điều không phải. 3 Vậy, thưa anh em, anh em hãy tìm trong cộng đoàn bảy người được tiếng tốt, đầy Thần Khí và khôn ngoan, rồi chúng tôi sẽ cắt đặt họ làm công việc đó. 4 Còn chúng tôi, chúng tôi sẽ chuyên lo cầu nguyện và phục vụ Lời Thiên Chúa.” 5 Đề nghị trên được mọi người tán thành. Họ chọn ông Tê-pha-nô, một người đầy lòng tin và đầy Thánh Thần, cùng với các ông Phi-líp-phê, Pơ-rô-khô-rô, Ni-ca-no, Ti-môn, Pác-mê-na và ông Ni-cô-la, một người ngoại quê An-ti-ô-khi-a đã theo đạo Do-thái. 6 Họ đưa các ông ra trước mặt các Tông Đồ. Sau khi cầu nguyện, các Tông Đồ đặt tay trên các ông.

7 Lời Thiên Chúa vẫn lan tràn, và tại Giê-ru-sa-lem, số các môn đệ tăng thêm rất nhiều, lại cũng có một đám rất đông các tư tế đón nhận đức tin.

Đáp ca: Tv 32,1-2.4-5.18-19 (Đ. c.22) 

Đ.Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa,
như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.

1Người công chính, hãy reo hò mừng Chúa,
kẻ ngay lành, nào cất tiếng ngợi khen.2Tạ ơn Chúa, gieo vạn tiếng đàn cầm,
kính mừng Người, gảy muôn cung đàn sắt.

Đ.Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa,
như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.

4Vì lời Chúa phán quả là ngay thẳng,
mọi việc Chúa làm đều đáng cậy tin.5Chúa yêu thích điều công minh chính trực,
tình thương Chúa chan hoà mặt đất.

Đ.Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa,
như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.

18Chúa để mắt trông nom người kính sợ Chúa,
kẻ trông cậy vào lòng Chúa yêu thương,19hầu cứu họ khỏi tay thần chết
và nuôi sống trong buổi cơ hàn.

Đ.Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa,
như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.

Tung hô Tin Mừng:

Đức Ki-tô nay đã phục sinh, chính Người đã tạo thành vạn vật và xót thương cứu độ loài người. Ha-lê-lui-a.

Tin Mừng: Ga 6,16-21

Các ông thấy Đức Giê-su đi trên mặt Biển Hồ.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.

16 Chiều đến, các môn đệ xuống bờ Biển Hồ, 17 rồi xuống thuyền đi về phía Ca-phác-na-um bên kia Biển Hồ. Trời đã tối mà Đức Giê-su chưa đến với các ông. 18 Biển động, vì gió thổi mạnh. 19 Khi đã chèo được chừng năm hoặc sáu cây số, các ông thấy Đức Giê-su đi trên mặt Biển Hồ và đang tới gần thuyền. Các ông hoảng sợ. 20 Nhưng Người bảo các ông : “Thầy đây mà, đừng sợ !” 21 Các ông muốn rước Người lên thuyền, nhưng ngay lúc đó thuyền đã tới bờ, nơi các ông định đến.

(Nguồn: ktcgkpv.org)

______________________________

Suy niệm 1: TGM Giuse Nguyễn Năng

Sứ điệp: Có Chúa là có bình an. Hãy giữ Chúa trong lòng, giữ Chúa trong gia đình…, để mỗi người, mỗi gia đình được an vui.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con mường tượng cảnh các tông đồ giữa biển khơi cô đơn trên con thuyền tròng trành vì gió bão. Sức lực con người nhỏ bé quá so với sức mạnh thiên nhiên. Nếu lúc đó có Chúa trên thuyền, chắc chắn các tông đồ sẽ không hoảng sợ. Các tông đồ đã từng chứng kiến Chúa phán một lời khiến gió bão lặng yên. Có Chúa là có bình an. Không có Chúa, các tông đồ phải vất vả chèo chống. Sức người quá nhỏ bé so với cuồng phong biển cả. Giữa lúc khốn khó ấy, Chúa đã xuất hiện để uỷ lạo đoàn con nhỏ bé của Chúa: “Thầy đây, đừng sợ”. Có Chúa là có bình an.

Lạy Chúa, đời con như chiếc thuyền nan nhỏ bé lắm so với cuộc đời, yếu đuối lắm trước những cám dỗ của trần gian. Nghĩ lại, có nhiều lần con đã mất bình an trong tâm hồn, cuồng phong đã nổi lên trong lòng con. Đó là lúc con không có Chúa trong tâm hồn. Mỗi khi con cố tình lỗi phạm một điều luật nặng là con đã đẩy Chúa ra khỏi tâm hồn con. Lúc đó, lương tâm áy náy đã đưa đẩy đôi chân con đi tìm quên lãng trong những đam mê trần thế: trong chén rượu, giữa canh bạc…, để rồi sau đó lại thêm chán chường thất vọng hơn.

Xin Chúa thêm sức cho con để mỗi lần con lỗi phạm, đánh mất Chúa, con biết can đảm trở về với Chúa qua cánh cửa bí tích giao hoà để lấy lại bình an. Mỗi lần con trở về như thế, con rước Chúa ngự vào lòng con. Chẳng những con được an vui, mà Chúa còn tỏ cho con biết cả Chúa cũng mừng vui, cả triều thần thiên quốc cũng hân hoan. Và chính lúc đó, gia đình con cũng được hoà thuận yên vui.

Xin Chúa ở lại với con và ở lại với gia đình con, để khi con vui, niềm vui của con được trọn vẹn, khi con buồn, nỗi buồn được vơi nhẹ nhờ sức Chúa đỡ nâng. Amen.

Ghi nhớ: “Chính Thầy đây, đừng sợ”.

(tgpsaigon.net)

—————————-

Suy niệm 2: Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

CHÍNH THẦY ĐÂY

Suy niệm:

Vào thời Đức Giêsu, người ta chờ Thiên Chúa sai đến một vị vua.

Vị Vua này chính là một Đấng Mêsia hùng mạnh, toàn thắng,

Đấng sẽ giải phóng dân khỏi ách nô lệ của người Rôma.

Sau khi Đức Giêsu cho dân chúng được ăn no nê một cách kỳ diệu,

họ nghĩ ngay Ngài chính là người họ mong đợi từ lâu.

Họ toan bắt Ngài để tôn làm vua,

làm người đứng lên lãnh đạo phong trào cách mạng (Ga 6, 15).

Nhưng Đức Giêsu đã chối từ sự mong mỏi của dân chúng.

Ngài trốn lên núi một mình.

Đức Giêsu biết mình không phải là một Mêsia đầy quyền lực,

để giải phóng dân Israel khỏi ách của người Rôma.

Nhưng Ngài sẽ là một Mêsia như người Tôi Trung đau khổ,

chịu chết ô nhục và sống lại để giải phóng nhân loại khỏi ách tội lỗi.

Dân chúng hẳn đã bị hụt hẫng khi thấy Đức Giêsu trốn đi.

Các môn đệ chắc đã tiếc ngẩn tiếc ngơ,

vì Thầy bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở để tỏ mình cho dân Israel,

và chính họ cũng mất đi một cơ hội để tiến thân.

Tin Mừng của thánh Gioan không nói cho ta biết tại sao sau đó

các môn đệ lại chèo thuyền qua Caphácnaum, ở bờ bên kia (c. 16).

Nhưng theo Tin Mừng Marcô, Đức Giêsu đã bắt buộc họ (Mc 6, 45).

Ngài rõ ràng không muốn họ dính dáng vào chuyện chính trị này.

Bị Thầy bắt qua lại bờ bên kia khi chiều đã sụp tối,

trong khi dân chúng và Thầy còn ở bờ bên này,

điều ấy chẳng dễ chịu chút nào cho các môn đệ.

Họ muốn ở lại hưởng chút dư vị của thành công vang dội vừa rồi.

Dù sao các môn đệ đã biết vâng phục.

Chuyến đi qua biển hồ cũng không suôn sẻ gì.

Họ phải chiến đấu với trận cuồng phong bất ngờ gây biển động.

Con thuyền bé nhỏ lênh đênh giữa sóng gió gào thét.

Cả nhóm gặp nguy hiểm mà không có Thầy trong thuyền.

Họ đã cố chèo được chừng năm, sáu cây số.

Có thể họ tự hỏi: tại sao Thầy lại vội sai mình ra khơi giữa đêm đen?

Cuối cùng Thầy Giêsu cũng đến với họ như họ mong ước.

Nhưng Thầy không đến trên một chiếc thuyền như họ nghĩ.

Thầy đi trên mặt biển mà đến gần thuyền các ông (c. 19).

Cách đến của Thầy thật khác thường khiến họ hoảng sợ.

Có thể họ chưa nhận ra khuôn mặt của Thầy vì trời tối.

“Thầy đây mà, đừng sợ!”, Đức Giêsu vội vã trấn an.

Giáo Hội hôm nay cũng có kinh nghiệm như nhóm môn đệ ngày xưa,

vất vả một mình chống chọi với sóng gió, khi không có Thầy ở bên.

Nhưng khi Chúa đến, chúng ta lại hoảng sợ, không nhận ra Ngài.

Thật ra Chúa chẳng bỏ chúng ta, dù có lúc Ngài để chúng ta một mình.

Phải tập quen dần với những cách xuất hiện mới mẻ của Chúa

để nhận ra Ngài vẫn có mặt trong thế giới hôm nay.

Cầu nguyện:

Lạy Chúa,

xin ban cho chúng con ánh sáng đức tin

để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày,

nơi khuôn mặt khốn khổ

của tất cả những người bị thử thách:

những kẻ đói, không chỉ vì thiếu của ăn,

nhưng vì thiếu Lời Chúa;

những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước,

nhưng còn vì thiếu bình an, sự thật, công bằng và tình thương;

những kẻ vô gia cư,

không chỉ tìm kiếm một mái nhà,

nhưng còn tìm một con tim hiểu biết, yêu thương;

những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,

không chỉ trong thân xác,

nhưng còn trong tinh thần nữa,

bằng cách thực thi lời hy vọng này:

“Điều mà ngươi làm

cho người bé mọn nhất trong anh em

là làm cho chính Ta”. Amen.

(Thánh Têrêxa Calcutta)

(WHD)

WGPKT(12/04/2024) KONTUM