Chỉ thị về bữa ăn Vượt Qua.
Bài trích sách Xuất hành.
1 Ngày ấy, Đức Chúa phán với ông Mô-sê và ông A-ha-ron trên đất Ai-cập : 2 “Tháng này, các ngươi phải kể là tháng đứng đầu các tháng, tháng thứ nhất trong năm. 3 Hãy nói với toàn thể cộng đồng Ít-ra-en : Mồng mười tháng này, ai nấy phải bắt một con chiên cho gia đình mình, mỗi nhà một con. 4 Nếu nhà ít người, không ăn hết một con, thì chung với người hàng xóm gần nhà mình nhất, tuỳ theo số người. Các ngươi sẽ tuỳ theo sức mỗi người ăn được bao nhiêu mà chọn con chiên. 5 Con chiên đó phải toàn vẹn, phải là con đực, không quá một tuổi. Các ngươi bắt chiên hay dê cũng được. 6 Phải nhốt nó cho tới ngày mười bốn tháng này, rồi toàn thể đại hội cộng đồng Ít-ra-en đem sát tế vào lúc xế chiều, 7 lấy máu bôi lên khung cửa những nhà có ăn thịt chiên. 8 Còn thịt, sẽ ăn ngay đêm ấy, nướng lên, ăn với bánh không men và rau đắng. 11 Các ngươi phải ăn thế này : lưng thắt gọn, chân đi dép, tay cầm gậy. Các ngươi phải ăn vội vã : đó là lễ Vượt Qua mừng Đức Chúa. 12 Đêm ấy Ta sẽ rảo khắp đất Ai-cập, sẽ sát hại các con đầu lòng trong đất Ai-cập, từ loài người cho đến loài thú vật, và sẽ trị tội chư thần Ai-cập : vì Ta là Đức Chúa. 13 Còn vết máu trên nhà các ngươi sẽ là dấu hiệu cho biết có các ngươi ở đó. Thấy máu, Ta sẽ vượt qua, và các ngươi sẽ không bị tai ương tiêu diệt khi Ta giáng hoạ trên đất Ai-cập. 14 Các ngươi phải lấy ngày đó làm ngày tưởng niệm, ngày đại lễ mừng Đức Chúa. Qua mọi thế hệ, các ngươi phải mừng ngày lễ này : đó là luật quy định cho đến muôn đời.”
Đ.Khi nâng chén chúc tụng,
ta được dự phần vào Máu Đức Ki-tô.
12Biết lấy chi đền đáp Chúa bây giờ
vì mọi ơn lành Người đã ban cho ?13Tôi xin nâng chén mừng ơn cứu độ
và kêu cầu thánh danh Đức Chúa.
Đ.Khi nâng chén chúc tụng,
ta được dự phần vào Máu Đức Ki-tô.
15Đối với Chúa thật là đắt giá
cái chết của những ai trung hiếu với Người.16Vâng lạy Chúa, thân này là tôi tớ,
tôi tớ Ngài, con của nữ tỳ Ngài,
xiềng xích trói buộc con, Ngài đã tháo cởi.
Đ.Khi nâng chén chúc tụng,
ta được dự phần vào Máu Đức Ki-tô.
17Con sẽ dâng lễ tế tạ ơn,
và kêu cầu thánh danh Đức Chúa.18Lời khấn nguyền với Chúa, tôi xin giữ trọn,
trước toàn thể dân Người.
Đ.Khi nâng chén chúc tụng,
ta được dự phần vào Máu Đức Ki-tô.
Mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết.
Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô.
23 Thưa anh em, điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa, tôi xin truyền lại cho anh em : trong đêm bị nộp, Chúa Giê-su cầm lấy bánh, 24 dâng lời tạ ơn, rồi bẻ ra và nói : “Đây là Mình Thầy, hiến dâng vì anh em ; anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy.” 25 Cũng thế, sau bữa ăn, Người cầm lấy chén rượu và nói : “Chén này là Giao Ước Mới, lập bằng Máu Thầy ; mỗi khi uống, anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy.” 26 Thật vậy, cho tới ngày Chúa đến, mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết.
Chúa nói : “Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em.”

Đức Giê-su yêu họ đến cùng.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
1 Trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ đến cùng.
2 Ma quỷ đã gieo vào lòng Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt, ý định nộp Đức Giê-su. 3 Đức Giê-su biết rằng : Chúa Cha đã giao phó mọi sự trong tay Người, Người bởi Thiên Chúa mà đến, và sắp trở về cùng Thiên Chúa, 4 nên trong một bữa ăn, Người đứng dậy, rời bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn mà thắt lưng. 5 Rồi Đức Giê-su đổ nước vào chậu, bắt đầu rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn thắt lưng mà lau.
6 Vậy, Người đến chỗ ông Si-môn Phê-rô, ông liền thưa với Người : “Thưa Thầy ! Thầy mà lại rửa chân cho con sao ?” 7 Đức Giê-su trả lời : “Việc Thầy làm, bây giờ anh chưa hiểu, nhưng sau này anh sẽ hiểu.” 8 Ông Phê-rô lại thưa : “Thầy mà rửa chân cho con, không đời nào con chịu đâu !” Đức Giê-su đáp : “Nếu Thầy không rửa cho anh, anh sẽ chẳng được chung phần với Thầy.” 9 Ông Si-môn Phê-rô liền thưa : “Vậy, thưa Thầy, xin cứ rửa, không những chân, mà cả tay và đầu con nữa.” 10 Đức Giê-su bảo ông : “Ai đã tắm rồi, thì không cần phải rửa nữa ; toàn thân người ấy đã sạch. Về phần anh em, anh em đã sạch, nhưng không phải tất cả đâu !” 11 Thật vậy, Người biết ai sẽ nộp Người, nên mới nói : “Không phải tất cả anh em đều sạch.”
12 Khi rửa chân cho các môn đệ xong, Đức Giê-su mặc áo vào, về chỗ và nói : “Anh em có hiểu việc Thầy mới làm cho anh em không ? 13 Anh em gọi Thầy là ‘Thầy’, là ‘Chúa’, điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa. 14 Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau. 15 Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em.”
(Nguồn: ktcgkpv.org)
___________________
Suy niệm 1:Lm Antôn Nguyễn Văn Độ
TỘT ĐÌNH CỦA TÌNH YÊU
Phụng vụ chiều Thứ Năm Tuần Thánh, Giáo hội cử hành Bí tích Thánh Thể do Chúa Giê-su thiết lập vào sau bữa tối cuối cùng với các Tông Đồ trong nhà Tiệc Ly, trước đêm hấp hối trong Vườn Cây Dầu, để muôn đời tưởng nhớ tới sự hiện diện thực sự của Người giữa chúng ta. Đây là Thánh lễ sau hết được cử hành trước Đêm Vọng Phục Sinh Thứ Bẩy Tuần Thánh. Vì là lễ sau hết nên lúc hát Kinh Vinh Danh, các chuông nhà thờ reo lên, và sẽ chỉ reo lại vào đúng lúc hát Kinh Vinh Danh trong Đêm Vọng Phục Sinh. Sau Thánh lễ chiều nay, các khăn bàn thờ đều được lột sạch, các chân nến và Thánh giá được cất đi, người ta không còn trưng hoa nữa để loan báo ngày đại tang của Giáo hội và cũng ngụ ý nói rằng, Giáo hội không cử hành lễ nào nữa cho đến ngày Chúa Kitô sống lại.
Hôm nay là dịp để kỷ niệm các sự kiện: Bí tích Thánh Thể được Chúa Giê-su thiết lập trong Bữa Tiệc Ly. Đây cũng là thời gian Chúa Giê-su thiết lập Bí tích Truyền chức Thánh và trao ban giới luật yêu thương.
Thánh Thể, Bí tích tình yêu
Chúa Giê-su đã yêu thương các môn đệ, thì Người đã yêu họ đến cùng một cách kinh ngạc. Thật không có hành động nào khác để diễn tả yêu thương cho bằng tình yêu. Cũng như các môn đệ, Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta đến nỗi không có ngòi bút nào trên trần gian này có thể diễn tả hoặc viết ra hết được tình yêu thương ấy, trong những ngày cuối đời của “kiếp người” lầm than và cay đắng. Vì yêu, Chúa Giê-su đã lập Bí tích Thánh Thể, lấy chính Thịt Máu Mình làm của ăn của uống nuôi dưỡng chúng ta.
“Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta… Các con hãy cầm lấy mà uống, chén này là Tân ước trong Máu Ta” (1 Cr 11, 24-25). Thật không thể hiểu nổi, Thiên Chúa yêu nhân loại biết là chừng nào. Ngài đã yêu bằng một Tình Yêu trao ban, hy sinh và tận hiến. Khi lập Phép Thánh Thể, Chúa hiến chính thân mình làm lượng thực nuôi dưỡng chúng ta, ở với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế. Không những thế, Chúa còn cho chúng ta tham dự vào sự sống của chính Chúa khi rước Mình và Máu Thánh Ngài, để được sống đời đời.
Chức linh mục, dòng máu yêu thương
Thiên Chúa nhân lành, đã yêu thương loài người quá bội: “Trong lúc tình yêu xúc động nồng nàn không thể sánh ví được, Chúa đã lập ra chức vụ linh mục Công giáo, khác nào một dòng máu yêu mến đã vọt lên bởi Trái Tim Cực Thánh Chúa” (Kinh Thày cả Thượng phẩm).
Thiên Chúa yên con người đến nỗi, “lai láng vọt lên một dòng máu Linh mục. Suối ân tình trào tuông xuống thế gian, suốt ngàn năm thấm nhuần chảy vào cõi đời đời. Để Chúa xuống cho toàn dân khắp miền được phúc đón nhận ơn cứu chuộc Chúa Trời. (Tríc bài hát “Dòng máu yêu thương” – Phan Sang).
Đúng là để tiếp tục yêu thương và tha thứ, Chúa thiết lập thiên chức linh mục đời đời. Sau khi thiết lập Bí tích Thánh Thể xong, Chúa Giê-su cũng lập luôn Bí tích Truyền Chức Thánh. Chúa nói với các Tông Đồ hiện diện: “Các con hãy làm việc này để nhớ đến Thầy” (Lc 22, 19 ;1 Cr 11, 24). Với lời trên, cho thấy Thiên Chúa tiếp tục yêu thương và tín nhiệm con người. Mặc dù phàm nhân bất xứng, Chúa vẫn ủy thác cho sứ mạng thay mặt Chúa hiện tại hóa hy tế Thập giá trên bàn thờ mỗi ngày, tất cả chỉ vì yêu.
Giới luật yêu thương
Thánh Gio-an định nghĩa “Thiên Chúa là Tình Yêu” (1 Ga 4,16). Sự hiện hữu của con người là để được Thiên Chúa yêu thương: “Ta đã yêu người bằng mối tình muôn thuở nên Ta vẫn dành cho ngươi lòng xót thương” (Gr 31,1) với một tình yêu chân thật, tận hiến và trao ban là lòng thương xót vô biên của Chúa, là khối tình cuồng si không ai hiểu thấu.
Tình yêu có lý lẽ riêng của con tim mà lý trí không thể hiểu hết, nó có những nghịch lý vừa “kỳ diệu” vừa “dễ thương” và khả dĩ chấp nhận. Thánh Gio-an phân tích: “Nếu chúng ta yêu thương nhau, thì Thiên Chúa ở lại trong chúng ta và tình yêu của Ngài nơi chúng ta mới trở nên hoàn hảo” (1Ga 4,16).
Thánh Bê-na-đô nói: “Mức độ của tình yêu là yêu không mức độ”. Vì “ai không yêu thì không biết Thiên Chúa ” (1 Ga 4,8) và “ai ở lại trong tình yêu thì cũng ở lại trong Thiên Chúa, và Thiên Chúa ở lại trong người ấy” (1 Ga 4,16).
Sự sống muôn đời mà Thiên Chúa hứa ban đã được khởi sự ngay từ đời này đối với những ai nhận biết và yêu mến Thiên Chúa Cha cũng như Đấng mà Ngài đã sai đến thế gian này. Sự sống đời đời là được đi vào thế giới thần linh, được chia sẻ hạnh phúc của Ba Ngôi Thiên Chúa. Đó là một trong lý do Chúa Giê-su thiết lập một sự liên kết thân mật giữa Bí tích Thánh Thể, Bí tích của quà tặng hy sinh và huấn lệnh yêu thương.
Thánh sử Gio-an ghi lại: vào đêm cuối đời của Chúa Giê-su sống trên thế gian, Người đã rửa chân cho các môn đệ (x. Ga 13, 1-15). Rửa chân cho người khác chính là hành động thể hiện sự yêu thương. Rửa chân là người thực hành yêu thương, còn người được rửa chân là người được yêu thương. Ý muốn nói: Ai tham dự bàn tiệc của Chúa thì người đó không thể tách rời khỏi bổn phận yêu thương anh chị. Mỗi lần chúng ta tham dự bàn tiệc Thánh Thể, chúng ta cũng nói “Amen” trước Mình và Máu Thánh Chúa, như thế chúng ta cam kết thực hiện điều Ðức Ki-tô đã làm, là “rửa chân” cho anh chị em, trở nên một hình ảnh thực sự và tỏ tường của Ðấng “đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ”(Phil 2,7).
Tình yêu là di sản cao quý nhất mà Ðức Ki-tô để lại cho những ai được Người kêu gọi bước theo. Chính tình yêu của Người, được chia sẻ bởi các môn đệ, là điều được ban tặng cho tất cả nhân loại trong buổi chiều nay. “Rửa chân cho nhau” chứ không phải rửa chân cho người trên hay cho người dưới, tất cả đều là tha thứ, yêu thương và giúp đỡ nhau. Chúng ta cố gắng ghi nhớ những điều này để đưa vào trong cuộc sống hàng ngày của mỗi người. Amen.
(Nguồn: tonggiaophanhanoi.org)
______________________
Suy niệm 2: Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J
PHẢI RỬA CHÂN CHO NHAU
Suy niệm:
Người biết mình sắp qua đời thường để lại di chúc cho con cái.
Di chúc nói lên ước nguyện, lời nhắn nhủ hay lệnh truyền của người sắp ra đi.
Có thể nói Thầy Giêsu khi biết cuộc Khổ Nạn gần đến
cũng đã để lại một di chúc kép cho các môn đệ dấu yêu:
Ngài đã rửa chân cho các môn đệ và nhất là Ngài đã lập bí tích Thánh Thể.
Thứ Năm Tuần Thánh là ngày chúng ta đặc biệt nhớ đến di chúc ấy.
Sống di chúc của Chúa Giêsu là cách biểu lộ tình yêu đối với Ngài.
Có nhiều điểm giống nhau nơi việc Rửa chân và lập Bí tích Thánh Thể.
Cả hai đều là những cử chỉ Thầy Giêsu làm lúc cận kề cái chết.
Cả hai đều được làm trong bầu khí một bữa ăn tối gần lễ Vượt Qua.
Vào lúc cuối đời, sau bao năm tận tụy với sứ mạng phục vụ,
Thầy Giêsu muốn gói ghém trong hai cử chỉ đơn giản ấy lễ hiến dâng đời mình.
Cả hai đều tượng trưng cho cái chết tự hạ trên thập giá.
Rửa chân đòi Thầy phải cúi xuống rất sâu, phải trở thành tôi tớ phục vụ.
Rửa chân là điều mà tôi tớ không hẳn phải làm cho chủ,
thì bây giờ Thầy làm cho trò.
Cái chết trên thập giá là sự phục vụ cao nhất được diễn tả qua việc rửa chân.
Bí tích Thánh Thể còn diễn tả cách tuyệt vời hơn cái chết hy sinh ấy.
Trong bí tích này, tấm bánh trở nên Mình Thầy bị bẻ ra và trao đi.
Rượu trở nên Máu Thầy, Máu sẽ bị đổ ra cho muôn người trên thế giới.
Trong cả hai biến cố Rửa chân và Bí tích Thánh Thể,
Thầy Giêsu đều mời các môn đệ tham dự cách tích cực.
Tham dự vào cái chết của Thầy bằng cách để cho Thầy rửa chân,
hay tham dự bằng cách ăn uống Mình và Máu Ngài.
Hai biến cố trên không phải là chuyện chỉ xảy ra một lần bởi Thầy Giêsu.
Thầy mời các môn đệ cũng làm như Thầy, và lặp đi lặp lại những cử chỉ đó.
“Anh em cũng phải rửa chân cho nhau” (Ga 13, 14).
“Anh em hãy làm việc này mà tưởng nhớ đến Thầy (Lc 22, 19).
Cúi xuống phục vụ tha nhân và lãnh nhận Bí Tích Thánh Thể
sẽ giúp chúng ta tham dự vào cái chết và sự Phục sinh của Chúa Giêsu.
Muốn ở lại trong tình thương của Thầy Giêsu,
cần giữ lệnh Thầy truyền (Ga 15, 10).
Mà “đây là lệnh truyền của Thầy, anh em hãy yêu thương nhau
như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15, 12).
Hơn nữa, Thầy Giêsu còn cho ta một cách khác để ở lại trong Thầy:
“Ai ăn Thịt và uống Máu tôi, thì ở lại trong tôi,
và tôi ở lại trong người ấy” (Ga 6, 56).
Thứ Năm Tuần Thánh là ngày lễ của Tình Yêu theo đúng nghĩa nhất.
Yêu là cúi xuống phục vụ, yêu là bẻ đời mình cho tha nhân như Thầy Giêsu.
Ước gì chúng ta được ở lại trong tình yêu của Giêsu nhờ biết yêu.
Cầu nguyện:
Lạy Thầy Giêsu,
khi Thầy rửa chân cho các môn đệ
chúng con hiểu rằng Thầy đã làm một cuộc cách mạng lớn.
Thầy dạy chúng con một bài học rất ấn tượng
khi Thầy bưng chậu nước, bất ngờ đến với các môn đệ trong bữa ăn,
khi Thầy cúi xuống, dùng bàn tay của mình để rửa chân rồi lau chân cho họ.
Chắc Thầy đã nhìn thật sâu vào mắt của từng môn đệ và gọi tên từng người.
Giây phút được rửa chân là giây phút ngỡ ngàng và linh thánh.
Lạy Thầy Giêsu,
thế giới chúng con đang sống rất thấm bài học của Thầy.
Chúng con vẫn xâu xé nhau chỉ vì chức tước và những đặc quyền, đặc lợi.
Ai cũng sợ phải xóa mình, quên mình.
Ai cũng muốn vun vén cho cái tôi bất chấp lương tri và lẽ phải.
Khi nhìn Thầy rửa chân, chúng con hiểu mình phải thay đổi cách cư xử.
Không phải là ban bố như một ân nhân, nhưng khiêm hạ như một tôi tớ.
Từ khi Thầy cúi xuống rửa chân cho anh Giuđa, kẻ sắp nộp Thầy,
chúng con thấy chẳng ai là không xứng đáng cho chúng con phục vụ.
Lạy Thầy Giêsu,
Thầy để lại cho chúng con một di chúc bằng hành động.
Thầy đã nêu gương cho chúng con noi theo,
để rửa chân chẳng còn là chuyện nhục nhã, nhưng là mối phúc.
Xin cho chúng con thấy Thầy vẫn cúi xuống trên đời từng người chúng con,
để nhờ đó chúng con có thể cúi xuống trên đời những ai khổ đau bất hạnh.
(Nguồn: WHĐ)
____________________
Suy niệm 3: Lm Giuse Đỗ Cao Bằng S.J
“Đức Giê-su vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ đến cùng” (Ga 13:1).
Quý ông bà và anh chị em thân mến,
Đoạn Tin Mừng hôm nay tường thuật lại việc Chúa rửa chân cho các môn đệ kèm với một thông điệp giản đơn nhưng cao quý, đó là Yêu Thương và Phục Vụ.
Chúa cúi xuống rửa chân như hình ảnh hạt lúa được gieo vào lòng đất, chịu thúi rữa, để sinh nhiều bông hạt khác.
Rửa chân cho người khác diễn tả sự khiêm nhường thực sự. Sự khiêm nhường của Chúa đạp nát sự kiêu ngạo của Satan, để sẵn sàng uống cạn “chén đắng” và tiêu diệt sự chết.
Rửa chân cho nhau diễn tả tình yêu chân thành và phục vụ vô vị lợi.
Rửa chân thì phải cúi mình như ngạn ngữ Nhật Bản đã nói: “Cúi đầu là bông lúa, ngẩng đầu là cỏ dại”.
Cúi mình là bông lúa, là nguồn sống cho nhau. Cúi mình cũng là hành vy cầu nguyện, một sự tĩnh lặng để nghe thấy nhu cầu chính đáng của người khác và nhận ra Chúa qua việc phục vụ. Từ đó, tâm hồn thanh thoát, thần trí an bình, thể xác thanh cao.
Thói đời thường không chuộng “cúi mình” vì có thể bị coi là kẻ dốt nát, bạc nhược, tự ti, thất bại…! Thói đời thường thích “ngồi mát ăn bát vàng”, được khen thưởng, được danh dự, được vinh quang… nhưng tất cả chỉ là tạm bợ, có đó – mất đó, “quan nhất thời – dân vạn đại”, vì con người đều giới hạn, chẳng ai trường sinh bất tử, chẳng ai mãi khỏe – trẻ – đẹp…
Tự nhủ thầm rằng không biết tôi đang là cỏ dại hay đang là bông lúa?
Đêm Thứ Năm Tuần Thánh, nhiều người đã khôn ngoan dành giờ để chiêm ngắm Thánh Thể Chúa, nhờ đó chìm đắm trong tình yêu Chúa và nghiền ngẫm giá trị của mầu nhiệm cứu chuộc do Con Thiên Chúa thực hiện. Đồng thời, họ có thời gian để phản tỉnh, nhìn lại chính mình để nhận biết bản thân đang là “bông lúa” hay “cỏ dại”!? Chỉ có trong sự thinh lặng người ta mới nhìn thấu con người thật của mình, vì “lúa chín cúi đầu, sông sâu tĩnh lặng”. Khi biết mình giới hạn, yếu đuối, tội lỗi nhưng được Chúa yêu, được Chúa xót thương và nâng đỡ, được Chúa gánh hết tội tình cho mình, để mình bám chặt lấy Chúa, đồng hình đồng dạng với Chúa mà cảm nhận hạnh phúc và bình an, hy vọng và tín thác giữa đau khổ và thách đố; đồng thời bản thân được hoán cải, thay đổi lối nghĩ, cái nhìn, cung cách hành xử với người xung quanh sao cho giống Chúa hơn. Đó chính là “giác ngộ”, là “giải thoát”, là ơn sủng cao vời khi được làm con cái Cha trên trời trong Giáo Hội Công Giáo nhờ gương Chúa Kitô Đấng sẵn sàng cúi mình rửa chân cho các môn đệ và chết thay cho tội nhân.
Chúc quý vị cầu nguyện sốt mến!
(Lm Giuse Đỗ Cao Bằng, SJ – GP Kon Tum)
_________________________