Chúa Nhật XXVI Thường Niên, Năm C (CN 28.09.2025) – Có Một Vực Thẳm (Lc 16,19-31)

Bài đọc 1: Am 6,1a.4-7

Giờ đây, chúng sẽ bị lưu đày. Thế là tan tác bè lũ quân phè phỡn.

Bài trích sách ngôn sứ A-mốt.

1a Đức Chúa là Thiên Chúa các đạo binh phán thế này :

“Khốn cho những kẻ sống yên ổn tại Xi-on,
và sống an nhiên tự tại trên núi Sa-ma-ri.
4Chúng nằm dài trên giường ngà, ngả ngớn trên trường kỷ,
mà ăn những chiên non nhất bầy, những bê béo nhất chuồng.
5Chúng đàn hát nghêu ngao ;
như Đa-vít, chúng dùng nhạc cụ mà sáng tác.
6Chúng uống rượu cả bầu, xức dầu thơm hảo hạng,
nhưng chẳng biết đau lòng trước cảnh nhà Giu-se sụp đổ !
7Vì thế, giờ đây chúng sẽ bị lưu đày,
dẫn đầu những kẻ bị lưu đày.
Thế là tan tác bè lũ quân phè phỡn !”

Đáp ca: Tv 145,6b-7a.7b-8.9-10 (Đ. c.1b) 

Đ.Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !

6bChúa là Đấng giữ lòng trung tín mãi muôn đời,7axử công minh cho người bị áp bức,
ban lương thực cho kẻ đói ăn.

Đ.Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !

7bChúa giải phóng những ai tù tội,8Chúa mở mắt cho kẻ mù loà.
Chúa cho kẻ bị dìm xuống đứng thẳng lên,
Chúa yêu chuộng những người công chính.

Đ.Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !

9Chúa phù trợ những khách ngoại kiều,
Người nâng đỡ cô nhi quả phụ,
nhưng phá vỡ mưu đồ bọn ác nhân.10Chúa nắm giữ vương quyền muôn muôn thuở,
Xi-on hỡi, Chúa Trời ngươi hiển trị ngàn đời.

Đ.Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !

Bài đọc 2: 1 Tm 6,11-16

Hãy tuân giữ điều răn của Chúa cho đến ngày Chúa chúng ta xuất hiện.

Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi ông Ti-mô-thê.

11 Phần anh, hỡi người của Thiên Chúa, hãy gắng trở nên người công chính, đạo đức, giàu lòng tin và lòng mến, hãy gắng sống nhẫn nại và hiền hoà. 12 Anh hãy thi đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp vì đức tin, giành cho được sự sống đời đời ; chính vì sự sống ấy, anh đã được Thiên Chúa kêu gọi, và anh đã nói lên lời tuyên xưng cao đẹp trước mặt nhiều nhân chứng. 13 Trước mặt Thiên Chúa là Đấng ban sức sống cho mọi loài, và trước mặt Đức Ki-tô Giê-su là Đấng đã làm chứng trước toà tổng trấn Phong-xi-ô Phi-la-tô bằng một lời tuyên xưng cao đẹp, tôi truyền cho anh : 14 hãy tuân giữ điều răn của Chúa mà sống cho tinh tuyền, không chi đáng trách, cho đến ngày Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, xuất hiện. 15 Đấng sẽ cho Đức Ki-tô tỏ hiện vào đúng thời đúng buổi,

là Chúa Tể vạn phúc vô song,
là Vua các vua, Chúa các chúa.
16Chỉ mình Người là Đấng trường sinh bất tử,
ngự trong ánh sáng siêu phàm,
Đấng không một người nào đã thấy hay có thể thấy.
Kính dâng Người danh dự
và uy quyền đến muôn đời. A-men.

Tung hô Tin Mừng: 2 Cr 8,9

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Đức Giê-su Ki-tô vốn giàu sang phú quý, nhưng đã trở nên khó nghèo, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở nên giàu có. Ha-lê-lui-a.

Tin Mừng:Lc 16,19-31

Con đã nhận phần phước của con rồi ; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

19 Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Pha-ri-sêu dụ ngôn sau đây : “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. 20 Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, 21 thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. 22 Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.

23 “Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. 24 Bấy giờ ông ta kêu lên : ‘Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát ; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm !’ 25 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Con ơi, hãy nhớ lại : suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi ; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ. 26 Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được.’

27 “Ông nhà giàu nói : ‘Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh La-da-rô đến nhà cha con, 28 vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này !’ 29 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó.’ 30 Ông nhà giàu nói : ‘Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.’ 31 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin’.”

(Nguồn: ktcgkpv.org)

—————————

Suy niệm 1: TGM Giuse Vũ Văn Thiên

 

Thời gian gần đây, chúng ta chứng kiến một số quan chức “ngã ngựa” và một số đại gia phải hầu tòa. Thông tin về các vụ việc này thường nêu những khối tài sản kếch xù có được do kiếm lợi bất chính. Cùng với những vụ việc tham ô gian lận, chúng ta cũng thường xuyên nhận được những thông tin về thiên tai bão lụt, mà hậu quả là nhiều người bị lũ cuốn trôi, lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, hoặc những trẻ em vùng cao thiếu trường lớp và dụng cụ học tập. Trong xã hội của chúng ta cũng như ở nhiều nơi trên thế giới, vẫn còn đó những người giàu sung túc phung phí và những người đói khát tả tơi. Vì thế, dụ ngôn Chúa Giê-su kể với chúng ta vẫn mang tính hiện tại, trong đời sống cụ thể mỗi ngày.

Nếu như những quan chức và đại gia bị kết án vì làm giàu bất chính, thì xem ra người phú hộ trong Phúc âm lại không hẳn như vậy. Phúc âm không nói đến việc ông này lừa lọc hay làm giàu bất chính, mà chỉ tả lại cảnh ăn chơi phung phí xa xỉ. Người phú hộ và La-da-rô là hai nhân vật được diễn tả hoàn toàn đối lập nhau trong cuộc sống đời này, cũng như hậu vận tương lai. Điều đáng trách đối với người phú hộ là ông ta dửng dưng và vô cảm trước nỗi đau của đồng loại. Khoảng cách từ trong nhà ra đến cổng chẳng bao xa, mà ông ta không vượt qua được. Qua dụ ngôn này, chúng ta thấy đức bác ái Ki-tô giáo không chỉ dừng lại ở lời khuyên công bằng sòng phẳng, mà còn lưu ý đến trách nhiệm liên đới của mỗi người đối với đồng loại. Kinh thú nhận mà chúng ta đọc trước lễ đã nêu rõ: chúng ta không chỉ xin Chúa tha cho những thiếu sót trong tư tưởng, lời nói và việc làm, mà còn những việc đáng ra có thể làm mà đã không làm. Trong trường hợp người phú hộ, ông ta có thể cho anh La-da-rô những gì thừa thãi sau bữa tiệc thịnh soạn mà chẳng mất gì, nhưng ông ta đã không làm điều đó.

Giáo huấn Ki-tô giáo dạy: con người ta giàu có không phải chỉ nhờ của cải, mà còn ở chính tư cách và lối sống của bản thân. Dụ ngôn rất tinh tế khi nói về ông phú hộ. Mặc dù ông có mọi sự, nhưng lại không có lấy một tên gọi, là yếu tố căn bản để xác định sự hiện hữu của một con người. Trong khi đó, La-da-rô nghèo khổ đến cùng cực, nhưng lại thực sự hiện hữu vì có một cái tên như biết bao người khác. La-da-rô là một nhân vị, tức là một tạo vật được Thiên Chúa tạo dựng và yêu thương. Dù trong hoàn cảnh nào, anh cũng không bị bỏ rơi. Phần kết của dụ ngôn đã chứng minh điều đó.

Nhiều người cố tình hiểu sai giáo lý của Chúa Giê-su, khi cho rằng, hễ ai sung sướng ở đời này, thì sẽ phải khổ đời sau và ngược lại. Chúa Giê-su không dạy chúng ta như thế. Người muốn mời gọi con người hãy sống có trách nhiệm với đồng loại, và hãy biết chia sẻ với anh em, vì mỗi người sở hữu điều gì thì đều do Chúa ban cho quản lý và sinh lợi. Một chuỗi những dụ ngôn nói về người giàu trong Tin Mừng thánh Lu-ca đều nhấn mạnh điều đó.

Thái độ dửng dưng và vô cảm bị lên án nhiều lần trong giáo huấn Thánh Kinh. Bài đọc I trích sách ngôn sứ A-mốt là một ví dụ. Vị ngôn sứ này quan tâm đặc biệt đến người nghèo. Ông diễn tả một Thiên Chúa luôn lắng nghe và bênh vực những người nghèo, đồng thời lên án những mánh khóe của người giàu. Họ tìm cách kiếm tiền thật nhiều mà quên nỗi khổ của những người đang gian nan đói khổ xung quanh. Hình ảnh Tổ phụ Áp-ra-ham nhắc lại lời hứa của Thiên Chúa. Ngài luôn bênh vực che chở những người cô thế cô thân. Đó cũng là nội dung lời Thánh vịnh 145 được xướng lên trong phần Đáp ca của thánh lễ Chúa nhật hôm nay. Thiên Chúa giải phóng người bị giam cầm, mở mắt người mù lòa và yêu chuộng người công chính.

Trong cuộc sống thực tế, không ai phủ nhận sự cần thiết của tiền bạc, vì “có thực mới vực được đạo”, như ông bà ta thường nói. Tuy vậy, lòng tham dễ khiến con người mờ mắt và bất chấp cả tiếng nói lương tâm. Những quan chức ngã ngựa và những đại gia phải ra tòa là lời khẳng định: quyền lực và tiền bạc không phải lúc nào cũng mang lại cho con người hạnh phúc lâu bền. Theo thánh Phao-lô, người giàu có đúng nghĩa là người đạo đức và giàu lòng tin. Hành trình đức tin là một cuộc chạy đua để đạt phần thưởng (Bài đọc II). Trong cuộc chạy đua này, chúng ta vẫn cần đến vật chất để đủ sức đến đích, nhưng chúng ta cũng cần ơn Chúa soi sáng để mình biết chọn đúng mục đích cho cuộc đời.

Người phú hộ và La-da-rô cuối cùng đều phải chết và được chôn trong những nấm mộ. Theo cái nhìn trần gian, chết là hết và dưới nấm mộ, người giàu người nghèo đều giống nhau. Trái lại, đức tin Ki-tô giáo khẳng định: chết không phải là hết, nhưng vẫn tồn tại. Số phận tương lai của con người không giống nhau, nhưng tùy thuộc vào nhân cách và lối sống của họ khi còn trên dương trần. Ông nhà giàu phải ở trong âm phủ, trong khi La-da-rô được hạnh phúc trong lòng Tổ phụ Áp-ra-ham. Thông điệp này đang được gửi đến mỗi người chúng ta.

+TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

—————————

Suy niệm 2: Lm. Luy Gonzaga Nguyễn Quang Vinh

 

PHÚ HỘ VÀ LADARÔ

 

Giai tầng xã hội giàu và nghèo luôn hiện diện trong bất cứ chế độ xã hội nào, hai hạng người nầy sống kế cận nhau, đối chọi nhau xét về mặt kinh tế.  Họ sống lẫn lộn nhau,  chung đụng nhau, người sống nhà cao tầng chen chân nơi khu ổ chuột là chuyện thường tình.  Xã hội càng bất công, hố sâu giàu nghèo càng cách biệt nhau. Sự bất công xã hội đã bị các tiên tri tố giác.

Lời tố giác của tiên tri Amốt dẫn nhập vào phụng vụ hôm nay, nhà tiên tri thấy chướng tai gai mắt trước cảnh bất công trong xã hội thời bấy giờ, hạng người giàu sang sống trong xa hoa tiệc tùng, bàn ăn đầy cao lương mỹ vị, họ ngồi mát ăn bát vàng không quan tâm gì đến bối cảnh sống của xã hội : “Chúng nằm dài trên giường ngà, ngả ngớn trên trường kỷChúng uống rượu cả bầu, xức dầu thơm hảo hạng nhưng chẳng biết đau lòng trước cảnh nhà Giuse sụp đổ!” (Bài đọc 1. Am 6,1a.4-7). 

Cách sống của trọc phú làm mắt họ tối lại không nhìn thấy điều then chốt của cuộc sống và thảm hoạ sẽ rớt xuống trên họ đó là viễn ảnh lưu đày.  Phụng vụ cảnh giác chúng ta về lối sống dửng dưng, vô tâm, nhắm mắt làm ngơ trước cảnh bần cùng của tha nhân, không quan tâm đến cảnh sống cơ hàn của người anh em láng giềnh.

Nhận định của tiên tri Amốt chuẩn bị chúng ta hiểu rõ dụ ngôn ông nhà giàu trong Tin Mừng Luca, suốt ngày yến tiệc không quan tâm đến Ladarô nghèo khổ nằm ở cổng nhà ông: “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình.  Lại có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn của ông ấy rơi xuống mà ăn cho no” (c.19-20 x.Bài Tin Mừng Lc 16,19-31). 

Một hố sâu cách biệt giữa hai hạng người trọc phú và cùng đinh.  Người giàu có và người nghèo khó mặc dầu sống cận kề nhau nhưng thuộc hai giai tầng xã hội hoàn toàn tách biệt nhau.  Cần phải dùng vật chất để bắc nhịp cầu nối qua tha nhân bằng phân chia của cải thặng dư, làm được như vậy là xây dựng xã hội huynh đệ vừa xây dựng chính bản thân, về sự nầy người ta thường dí dỏm nói : trước làm phúc sau tức bụng, tức là tích lũy của cải trên Nước Trời, khi cho đi của cải vật chất nơi trần thế.  Đúng thật, khi cho đi là cất vào kho lẫm đức hạnh trên trời.  Người nhận quà bố thí, thì cùng một lúc, người thí chủ cũng đong đầy đức hạnh cho chính mình.  

Người giàu có sống trong an toàn giả hiệu, dựa cậy vào quyền thế, vào sức mạnh vật chất và địa vị, họ không nhìn thấy, không quan tâm, không cảm thông cảnh khổ của người anh em trước cổng nhà.  Sự cận kề vật lý nhưng xa lạ trong quan hệ xã hội, đặt sát cạnh nhau, được nhấn mạnh trong Tin Mừng hôm nay, ở đó thiếu hẳn sự cảm thông, ở đó ngự trị một lối sống dửng dưng, một chủ nghĩa mắc-kê-nô (mặc kệ nó), khép kín và ích kỷ. 

Nhận xét nầy làm chúng ta nhớ đến cảnh phán xét cuối cùng trong Tin Mừng Mátthêu chương 25, mà tiêu chí phán quyết chung cuộc căn cứ duy nhất vào việc làm từ thiện cho người nghèo túng, cho dù thí chủ không biết đến Thiên Chúa và cũng không biết mình làm phúc cho Thiên Chúa, việc lành đó vẫn được Thiên Chúa ghi công. 

Như vậy có mối liên hệ nhân quả tự phát từ thâm sâu giữa việc lành phúc đức hôm nay và phần thưởng mai sau, giữa sự dửng dưng hôm nay và sự từ khước ngày mai.  Tin Mừng không nói ông phú hộ kia vi phạm công bằng hay bất công với ai, mà chỉ nói khi chết ông bị luận phạt trong hoả ngục.  Vậy tội của ông  ở chỗ nào?  Tội của ông nằm ở chỗ dửng dưng đối với người nghèo khổ nằm trước cửa nhà ông.  Tội không quan tâm đến người nghèo chung quanh, không phân chia tài sản dư thừa cho người đói rách, trong khi ông sống trong giàu sang thừa mứa. 

Như thế có sự liên đới trách nhiệm trong sử dụng của cải.  Đây cũng là lý do mà ngày nay các nước giàu có trên thế giới được kêu gọi san sẻ tài nguyên cho các nước đang phát triển.  Từ đó một hệ luận được rút ra : hôm nay đã không nhận ra anh em nơi cửa nhà mình thì ngày mai cũng không được Thiên Chúa nhìn nhận nơi cửa thiên đàng, cho dù thoái thác viện lý là không biết, không thấy Chúa trong cuộc sống.  “Hãy cố gắng trở nên người công chính, đạo đức, giàu lòng tin và lòng mến” đó là lý tưởng “người của Thiên Chúa” mà thánh Phaolô khuyên nhủ đệ tử của mình là Timôthê (x. Bài Đọc 2. 1Tm 6,11-16). 

Người nghèo khó là chính Đức Kitô bị bỏ rơi.  Cũng như hôm qua, hôm nay vẫn còn đó những Ladarô nằm trước cửa nhà, trong thành phố của chúng ta.  Và cũng như thời tiên tri Amốt, vẫn còn đó hạng người giàu có mà tâm hồn vẫn cửa đóng then cài, sống trong tiệc tùng và cô lập trong xa xỉ, không ngó ngàng gì đến đám dân đen lầm than.  Vẫn còn đó những cái bụng trống rỗng thiếu thức ăn khi đêm về, tựa như những kho lẫm cần được lấp đầy nơi mà mối một không gặm nhấm được…  Chính lúc cho đi là lúc nhận lại.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết đánh giá đúng đắn vật chất, có tâm hồn quảng đại, biết cảm thông và biết chia sẻ cho anh em, nhất là trong những hoàn cảnh túng ngặt,“biết cho đi mà không tính toán hơn thiệt”. Amen

(Lm. Lu-y Nguyễn Quang Vinh, Giáo xứ Đức An, Pleiku)

____________________________

 

Suy niệm 3: Lm. Thái Nguyên

SAN SẺ CHO NHAU

Suy niệm

Trong bài đọc thứ nhất, ngôn sứ Amos tung ra những lời đả kích những người giàu. Họ chỉ lo hưởng thụ, ăn chơi, phè phỡn, mà không quan tâm gì đến số phận của người nghèo. Qua bài Tin Mừng, Đức Giêsu đưa ra dụ ngôn về ông nhà giàu và người nghèo Ladarô. Hai con người hai số phận. Sự éo le ở đời này đã tạo nên ngang trái ở đời sau. Cuối cùng người nghèo được hưởng phúc, còn kẻ giàu lại phải trầm luân.

Xem ra người phú hộ trong dụ ngôn không phạm tội gì lớn lao để phải chịu án phạt: ông không gian tham, không trộm cắp, không bóc lột… Cuộc đời ông ngày ngày chỉ có ăn uống linh đình và vui chơi hưởng thụ tiền của do mình làm ra, mà hưởng thụ như vậy có gì là bất chính? Đúng là không có gì bất chính nhưng lại bất nhân, vì người nghèo đang đói khát ngay trước cửa nhà mà ông lại không thấy, hay không muốn thấy. Trái tim ông đã hóa đá khi chỉ lo hưởng thụ và sung sướng cho mình. Trong tâm trí người giàu dường như chỉ muốn thấy thú vui và lợi lộc vật chất, không cần để ý điều gì khác. Đó là tội lớn nhất của con người hôm nay mà thánh Gioan Phaolô II gọi tên nó là “vô cảm”.

Tiện nghi vật chất và của cải tự nó không xấu, đúng ra nó là nhu cầu thiện ích cho xã hội loài người, nhưng nó đã trở thành bức tường rào kín, khi con người chỉ biết sống an toàn mãn nguyện trong khoảng không gian của riêng mình, gia đình mình, và vô tâm hờ hững với những người khốn khổ bên cạnh mình. Đó là trọng điểm mà Đức Giêsu muốn răn dạy chúng ta: qua hình ảnh của“một tâm hồn bị biến dạng bởi sự ngạo nghễ và thừa mứa, đã tạo nên một vực thẳm không vượt qua được giữa người giàu có và người nghèo khó; vực thẳm của sự khép kín trong thú vui vật chất; vực thẳm do lãng quên tha nhân, do sự thiếu khả năng yêu thương, nên đã biến thành một nỗi khát khao cháy bỏng và không bao giờ được thỏa mãn”. (Spe Salvi, 44).

Vấn đề đặt ra cho chúng ta không phải là giàu hay nghèo, mà là vấn đề của con tim. Một con tim có biết động lòng trắc ẩn giữa những tình cảnh đau thương và khốn khổ của người khác hay không? Một con tim có biết đau cái nỗi đau của bao người phải hứng chịu bất công và đọa đày hay không? Người phú hộ phải “chịu cực hình” không phải vì ông nhiều của cải, nhưng vì ông đã không san sẻ của cải cho người thiếu thốn, ngay cả những của thừa thãi trên bàn tiệc cũng chẳng đến tay người nghèo. Ông trở thành kẻ bất nghĩa với Chúa và bất công với tha nhân. Xã hội ngày càng văn minh, nhưng xem ra chỉ là văn minh vật chất chứ không phải văn minh tình thương. Chỉ có trái tim yêu thương mới biết tạo nên sự giàu có  một cách chân thật, và sử dụng tiền của một cách chân chính, để đem lại hòa bình và hạnh phúc cho đồng loại.

Chúng ta có thể nghèo tiền bạc vật chất, nhưng có thể giàu hiểu biết, giàu kinh nghiệm, giàu sức khỏe, giàu sự khôn ngoan, giàu bạn bè, giàu ơn thánh… Và như vậy, chúng ta vẫn là những người giàu có, nên phải đem tất cả những điều đó mà chia sẻ cho anh chị em mình. Dù nghèo thế nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn có những điều tốt lành để trao tặng tha nhân: một nụ cười, một cử chỉ thân ái, một lời khích lệ, an ủi, nâng đỡ, một thái độ gần gũi thân tình, một sự quan tâm lo lắng cho người khác để làm những gì mình có thể làm được cho họ. Vẫn luôn có một thứ nghèo đói tâm linh, sâu rộng hơn mọi thứ nghèo đói khác: đó là nghèo đói tình yêu thương, nghèo đói Thiên Chúa, mà chúng ta phải hết lòng quan tâm và chia sẻ. Rất tiếc là có những người nghèo nhưng lại giàu ích kỷ và ghen ghét, giàu bất mãn, hận thù, gian dối…

Sẽ có một ngày tất cả chúng ta bước vào một thế giới mới, mà giấy thông hành không phải là tiền của do chúng ta làm ra, nhưng là tình yêu mà chúng ta đã làm nên. Chỉ có những ai hết lòng yêu mến Thiên Chúa và thương yêu anh em mới được bước vào. Sẽ có một ngày người phú hộ chẳng còn yến tiệc linh đình, chẳng còn những trận vui cười thâu đêm, nhưng sẽ phải lao xuống hoả hào muôn kiếp. Sẽ có một ngày người Ladarô nghèo khó chẳng còn lê lết dưới đất đen, không còn nhặt những miếng bánh vụn nơi bàn tiệc người phú hộ, nhưng sẽ được nâng lên “trong lòng Ápraham” vui hưởng hạnh phúc muôn đời.

Chúng ta hãy để cho Lời Chúa hoán cải mình, để thấy mình có trách nhiệm với người nghèo xung quanh. Chúng ta chỉ cần bớt đi chút tiêu xài, cũng đủ làm cho nhiều người được ấm no. Chỉ cần biết mở rộng con tim, chúng ta sẽ biết phải ban tặng và trả lại cho tha nhân những gì là của họ, để cùng nhau sống an vui và hạnh phúc từ đây.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
người phú hộ chẳng làm chi gian tà,
mà chỉ hưởng thụ của mình làm ra,
nhưng ông đã phung phí sống xa hoa,
mà không thấy người nghèo đang đói lã.

Phải chăng trái tim ông đã hóa đá,
khi chỉ lo no thỏa cho riêng mình,
của cải đã trở thành tường rào kín,
và cuốn ông vào vòng vây oan nghiệt.

Quá đầy đủ ông không cần đến Chúa,
cũng chẳng cần phải biết đến tha nhân,
ông chịu cực hình không phải vì giàu có,
nhưng không cho những gì mình lãnh nhận.

Của cải để hưởng dùng đâu phải xấu,
mà thật ra nó là một nhu cầu,
nhưng rồi lại trở thành một hố sâu,
khi gây ra chia cắt với nghèo giàu.

Chỉ trái tim yêu thương mới nối kết,
chỉ sớt chia mới xóa hết cách ngăn,
và như vậy con mới sống công bằng,
trả lại người nghèo những gì là của họ,
không sở hữu hơn những gì mình cần có.

Cho con thấy bao người bên dưới mình,
đang u sầu trong tình cảnh tối tăm,
biết nâng cao đời họ lên ngang tầm,
luôn sống tình huynh đệ thật hòa chan,
hầu mai kia gặp nhau chốn thiên đàng. Amen.

Lm. Thái Nguyên

____________________________

 

Suy niệm 4: Lm. Giuse Đỗ Cao Bằng, SJ

 

(Lm Giuse Đỗ Cao Bằng, SJ – Giáo xứ Hoa Lư, Pleiku)

WGPKT(26/09/2025) KONTUM