Ứng Xử Khi Trẻ Không Muốn Đi Nhà Thờ

 

Theresa Civantos Barber

Là cha mẹ, đã có bao giờ bạn nghe thấy con của mình nói rằng: “Con ghét đi nhà thờ! Vì đến nhà thờ thật là chán!”. Nếu có, thì những lúc như vậy bạn sẽ phản ứng như thế nào? Thực lòng, mấy đứa trẻ của tôi, đứa lớn nhất vừa tròn 9 tuổi, và đứa em 6 tuổi, thỉnh thoảng cũng có nói như vậy. Dưới đây là cách tôi ứng xử trong những tình huống này.

1. Việc đến nhà thờ là điềukhông thể nhân nhượng

Một số bậc cha mẹ để cho đứa trẻ lựa chọn có đi Lễ hay không, nhưng đối với tôi, điều đó cũng giống như để đứa trẻ chọn xem chúng có muốn đội mũ an toàn khi ngồi xe máy, có muốn đánh răng rửa mặt, hoặc là có muốn ăn rau hay không, ….

Chúng tôi đi lễ mỗi Chúa nhật. Đây là điều chúng tôi thực hiện trong gia đình, và có chủ ý xây dựng thói quen này thành một phần không thể thay đổi trong văn hóa gia đình của chúng tôi. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi phải quá nghiêm khắc hoặc cứng cỏi với lũ trẻ. Hoàn toàn ngược lại!

2. Thừa nhận và diễn tả cảm giác của trẻ

Một phần thực sự quan trọng trong việc giúp trẻ cảm thấy được thấu hiểu và nhìn nhận là khẳng định những gì chúng đang cảm thấy. Vì vậy, tôi thường nói điều gì đó với trẻ, chẳng hạn như:

“Mẹ nghe điều con nói. Con không muốn đi nhà thờ, vì con cảm thấy đến nhà thờ rất chán. Việc con cảm thấy như vậy khi còn là một đứa trẻ là điều bình thường. Mẹ cũng từng nghĩ đến nhà thờ thật là chán khi mẹ ở độ tuổi của con”.

Tôi muốn trẻ nhận ra rằng tôi hiểu và quan tâm đến cảm giác của chúng. Nhưng tất nhiên, tôi chỉ không dừng lại ở đó.

3. Giải thích lý do tại sao chúng ta đi nhà thờ

Sau đó tôi giải thích:

Khi bằng tuổi con, mẹ cũng nghĩ là đến nhà thờ thật là chán, nhưng bây giờ, đi lễ là điều Mẹ thích nhất trên đời. Vì vậy, mẹ biết khi con lớn hơn, con cũng sẽ thích như vậy”.

Khi cuộc trò chuyện này diễn ra với đứa con 6 tuổi của tôi vào tuần trước, tôi nói với nó:

“Chúa đã ban cho chúng ta tất cả ngày, giờ, và phút trong cuộc đời. Chúng ta có hàng ngàn giờ để vui chơi và tận hưởng cuộc sống. Chúa chỉ muốn chúng ta dành cho Ngài 1, 2 giờ đồng hồ mỗi tuần để đi lễ vào Chúa nhật. Con không nghĩ là chúng ta nên làm điều đó sao?”

Con bé suy nghĩ một chút rồi nói, “Vâng, đúng rồi mẹ ạ”.

Chiều hôm đó, tôi rất ngạc nhiên khi thấy con bé đang quỳ trước tượng Đức Mẹ trong vườn sau nhà. Nhìn thấy tôi, con bé nói: “Con đang chơi, nhưng con sẽ đi nhà thờ mẹ ạ!”. Thật là một sự thay đổi hoàn toàn so với buổi sáng hôm đó!

4. Chia sẻ chứng tá của chúng ta

Sách Giáo lý dạy rằng cha mẹ được mời gọi trở thành những người rao giảng Tin Mừng trước hết là cho con cái:

Nhờ ân sủng của bí tích Hôn Phối, cha mẹ nhận trách nhiệm và đặc ân loan báo Tin Mừng cho con cái. Cha mẹ khai tâm cho con cái về các mầu nhiệm đức tin ngay từ lúc đầu đời, chính họ là “những sứ giả đầu tiên” của đức tin đối với con cái mình. (GLCG 2225)

Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc chia sẻ tình yêu của mình dành cho Đức Kitô với con cái.

Khi lũ trẻ không muốn đi nhà thờ, tôi nói với chúng:

Mẹ rất thích đi nhà thờ. Mẹ thích đi gặp Chúa, Đấng đã dựng nên chúng ta, và ở đó với tất cả Các Thánh và các Thiên Thần, chúng ta thờ phượng Chúa với các bạn của chúng ta.”

Cũng có một cách khác để tôi liên kết gia đình và nhà thờ đó là tôi đặt một bàn cầu nguyện nhỏ trong phòng học, và chúng tôi thường thắp nến và đọc Kinh thánh tại phòng nguyện nhỏ này.

Tôi muốn bọn trẻ hiểu rằng chúng ta không chỉ đi lễ vì bị bắt buộc, mà còn vì chúng ta muốn làm điều đó.

5. Dạy dỗ trẻ vào những thời điểm khác

Khi chuẩn bị bước ra khỏi nhà để tham dự Thánh lễ không phải là thời điểm tốt nhất để tôi dạy các con tại sao chúng ta coi trọng Thánh lễ. Vì vậy, tôi thực sự cố gắng dạy chúng về điều đó vào những lúc khác trong ngày.

Có những lần, một trong những đứa con của tôi rất bướng và không chịu quỳ gối trong Thánh lễ. Do đó, vào cuối ngày, tôi kéo nó vào lòng và hỏi:

Con có biết tại sao chúng ta lại quỳ gối trong Thánh lễ không? Con có biết việc chúng ta đang ở đâu và ai có mặt ở đó có nghĩa là gì không?”

Chúng tôi đã thảo luận về việc quỳ gối là một dấu hiệu của sự nghiêm trang và tôn kính, rồi tôi nói:

Con có nghĩ rằng Thiên Chúa, Đấng dựng nên trời và đất, con và tất cả những người mà con yêu thương, là Đấng mà con nên quỳ gối khi ở trước mặt Ngài không?

Thằng bé chậm rãi gật đầu. Tôi có thể thấy nó bắt đầu hiểu tại sao chúng tôi quỳ gối, thay vì chỉ làm theo giống như mọi người. Từ đấy trở đi, thằng bé không bao giờ từ chối quỳ gối trong Thánh lễ.

***

Trên đây là những cách tôi ứng xử khi những đứa con bướng bỉnh của tôi không muốn đi lễ vào Chúa nhật. Trong khi nhắc nhở chúng rằng việc đi dự Thánh lễ không phải là vấn đề để tranh luận, tôi thừa nhận cảm giác của chúng, giải thích lý do tại sao chúng tôi đi nhà thờ, chia sẻ lý do tại sao tôi thích đi dự Thánh lễ và đưa ra quan điểm để dạy dỗ chúng sau đó trong ngày về những gì xứng hợp cần làm khi tham dự Thánh Lễ, và tại sao những điều ấy lại quan trọng như vậy.

Từng chút như vậy, tôi thấy rất hiệu quả.

Hy vọng các bạn cũng có những cách thế riêng của mình, để giúp con cái của chúng ta yêu mến việc đến nhà thờ, và tham dự Thánh lễ Chúa nhật cách sốt sáng và xứng hợp.

 

Nt. Anna Ngọc Diệp, OP
Dòng Đa Minh Thánh Tâm
Chuyển ngữ từ: aleteia.org (12. 5. 2023)

Nguồn: WHĐ (14.05.2023)