Bài Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 23 Thường Niên B

 

Đức Giêsu chữa lành người câm và điếc trên đất miền Thập tỉnh, đất dân ngọai. Và cách chữa bệnh kỳ lạ của Người làm chúng ta suy nghĩ (x. Bài Tin Mừng. Mc 7, 31-37).   Trình thuật nầy muốn rao truyền sứ điệp gì và dạy chúng ta điều gì?

 

Trước hết bệnh câm và điếc được hiểu như biểu tượng con người đã chết, chúng ta thường thấy chiếc đầu lâu, chiếc sọ người, tiêu biểu cho sự chết chóc.  Xác chết không hơi thở, không cảm thông và không giao lưu, người sống mà đóng kín trong chính mình, sống như gỗ đá phỗng sành thì chẳng khác gì xác chết.  Câm và điếc cũng được hiểu về những ngẫu tượng do con người sáng chế ra, các thứ ngẫu tượng được con người hình dung rồi nặn ra theo trí tưởng tượng phong phú của con người, tiên tri Isaia đã có lần chế nhạo các ngẫu thần vô tri vô giác nầy: “tượng thần chúng chỉ là vàng bạc, do tay người thế tạo thành, có mắt miệng không nhìn không nói, có tai mà chẳng thể nghe chi, không hơi thở nơi mồm nơi miệng!” (x. Is 44,9-20 tt: Tượng thần là hư vô). 

 

Chữa lành người câm điếc, Đức Giêsu khẳng định quyền năng của mình trên sự chết, khẳng định mình là Chúa của sự sống.  Dân ngoại lấy ngẫu tượng làm thần để tôn thờ, họ bái lạy vật chất, con người tạo ra các thứ thần thánh và gán cho chúng những quyền năng mà tự chúng không có.  Thật ra con người vốn là “con vật có tôn giáo” theo một vài triết gia định nghĩa, cho nên khi không biết Thiên Chúa chân thật để tôn thờ, con người tạo ra thần thánh cho chính mình để đáp ứng nhu cầu tâm linh, điều nầy rất rõ nét nơi các bộ lạc miền thượng du Tây nguyên.  Không có sắc tộc nào mà không có thần thánh cho riêng cho bộ tộc mình, một khi biết được đạo thật họ từ bỏ tất cả các ngẫu thần quay về tôn thờ một Thiên Chúa chân thật mà thôi.  Công việc nầy là của nhà truyền giáo mà Đức Giêsu là đệ nhất Thừa sai, Người là mẫu mực cho mọi ơn gọi thừa sai.

 

Việc Đức Giêsu chữa lành bệnh nhân câm điếc ngay giữa lòng dân ngoại thì chẳng khác nào Người khẳng định sự hư vô của ngẫu tượng và đồng thời khẳng định mình chính là Thiên Chúa thật sự toàn năng và biết nói, biết thông cảm chứ không câm lặng.  Việc làm nầy như nhắc lại lệnh truyền:  Ngươi phải thờ phượng một Thiên Chúa duy nhất mà thôi.  Như thế chân lý “Thiên Chúa biết nói” là một mặc khải lớn trong Cựu Ước so với các tôn giáo thờ ngẫu thần gỗ đá thời bấy giờ. 

Thiên Chúa biết nói, tức biết đối thoại và cảm thông, Thiên Chúa đi vào tâm tình giao lưu với con người.  Không những thế Thiên Chúa nhập thể vi hành vào trần gian và cứu chữa con người.  Việc Đức Giêsu cứu độ nhất thời một vài bệnh nhân câm điếc là để mặc khải Người là Thiên Chúa biết nói, biết cảm thông, biết lắng nghe và cứu khổ nhân loại cơ cực.

 

Đức Giêsu chữa bệnh cách kỳ lạ.  “Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh.  Rồi Người ngước mắt lên trời, thở dài và nói: ‘Êpphata’ nghĩa là hãy mở ra!” (c.33-34).  Đức Giêsu quan tâm đến thân phận bệnh nhân, Người đụng chạm đến người câm điếc và chữa lành anh ta, bằng một cử chỉ riêng tư, bằng một tiếp xúc trực tiếp, bằng một tương quan rất ‘người’, rất gần gũi giữa bệnh nhân và Thầy thuốc.  Cử chỉ của Người như sự bảo vệ và che chở người hèn kém, đồng thời nâng con người lên, cho hòa nhịp cộng đồng người lành mạnh. 

 

Cử chỉ này soi sáng chúng ta hiểu được lời trong Thư Giacôbê: “Nào Thiên Chúa đã chẳng chọn những kẻ nghèo khó trước mặt người đời, để họ trở nên người giàu đức tin và thừa hưởng vương quốc Người đã hứa cho những ai yêu mến Người hay sao?” (x. Bài Đọc 2. Gc 2,1-5).  Thiên Chúa không tây vị ai, người ban phúc lành cho cả dân ngoại.  Qua phép lạ xảy ra nơi đất dân ngoại chúng ta hiểu được mọi dân tộc đều được mời vào hưởng sự sống mà Đức Giêsu đem đến.  Thiên Chúa là Cha chung của mọi người, nhưng mỗi người có tương quan cá nhân với Người, riêng tư và trân trọng.

Sáu trăm năm trước, đã có lời sấm của tiên tri Isaia nói về thời kỳ huy hoàng của Đấng thiên sai: “Chính Thiên Chúa sẽ đến cứu anh em.  Bấy giờ mắt người mù sẽ mở ra, tai người điếc nghe được.  Bấy giờ kẻ què sẽ nhảy nhót như nai, miệng lưỡi người câm sẽ reo hò” (x. Bài Đọc 2. Is 35,4-7a).  Thời kỳ đó đã khai mở với sự hiện diện của Đức Giêsu.  Người đến như sự tái tạo vạn vật, lập lại trật tự bị tội lỗi làm cho đảo lộn.  Tội lỗi luôn luôn gây ra sự đảo lộn nơi tâm hồn và ngoài xã hội.  Những lời Đức Giêsu nói và những phép lạ Người làm chứng thực Người là Con Thiên Chúa, Đấng phải đến trong thế gian để cứu độ thế gian.  Khi gặp được Đức Giêsu, con người dẹp bỏ các thần tượng khác, để chỉ tôn vinh một mình Người là Thiên Chúa chân thật.

 

Lạy Chúa Giêsu, xin hãy mở tai con để đón nhận lời hằng sống, xin hãy mở miệng con để con ca tụng và rao giảng việc lạ Chúa làm.  Xin cho con biết lắng nghe người hèn yếu kêu xin và cho con biết mở miệng an ủi người sầu khổ. Amen

Lu-Y Nguyễn Quang Vinh
Lm Kontum Giáo xứ Đức An
WGPKT(04/09/2021) KONTUM