Chúa Nhật Lễ Lá, Năm B (CN 24.03.2024) – Tưởng Niệm Cuộc Thương Khó Của Chúa

Tin Mừng – kiệu lá: Mc 11,1-10 

Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

1 Mấy ngày trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su và các môn đệ đến gần thành Giê-ru-sa-lem, gần làng Bết-pha-ghê và Bê-ta-ni-a, bên triền núi Ô-liu. Bấy giờ, Người sai hai môn đệ 2 và bảo : “Các anh đi vào làng trước mặt kia. Tới nơi, sẽ thấy ngay một con lừa con chưa ai cỡi bao giờ, đang cột sẵn đó. Các anh cởi dây ra và đem nó về đây. 3 Nếu có ai bảo : ‘Tại sao các anh làm như vậy ?’, thì cứ nói là Chúa cần đến nó và Người sẽ gởi lại đây ngay.” 4 Các ông ra đi và thấy một con lừa con cột ngoài cửa ngõ, ngay mặt đường. Các ông liền cởi dây lừa ra. 5 Mấy người đứng đó nói với các ông : “Các anh cởi con lừa ra làm gì vậy ?” 6 Hai ông trả lời như Đức Giê-su đã dặn. Và họ để mặc các ông. 7 Hai ông đem con lừa về cho Đức Giê-su, lấy áo choàng của mình trải lên lưng nó, và Đức Giê-su cỡi lên. 8 Nhiều người cũng lấy áo choàng trải xuống mặt đường, một số khác lại chặt nhành chặt lá ngoài đồng mà rải. 9 Người đi trước, kẻ theo sau, reo hò vang dậy : “Hoan hô ! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa ! 10 Chúc tụng triều đại đang tới, triều đại vua Đa-vít, tổ phụ chúng ta. Hoan hô trên các tầng trời !”

Đó là lời Chúa.

Bài đọc 1: Is 50,4-7

Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ, tôi biết mình sẽ không phải thẹn thùng.

Bài trích sách ngôn sứ I-sai-a.

4Đức Chúa là Chúa Thượng
đã cho tôi nói năng như một người môn đệ,
để tôi biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức.
Sáng sáng Người đánh thức, Người đánh thức tôi
để tôi lắng tai nghe như một người môn đệ.
5Đức Chúa là Chúa Thượng đã mở tai tôi,
còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui.
6Tôi đã đưa lưng cho người ta đánh đòn,
giơ má cho người ta giật râu.
Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ.
7Có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi,
vì thế, tôi đã không hổ thẹn,
vì thế, tôi trơ mặt ra như đá.
Tôi biết mình sẽ không phải thẹn thùng.

Đáp ca: Tv 21,7-9.17-18.19-20.23.24 (Đ. c.2a)

Đ.Lạy Chúa con thờ, muôn lạy Chúa,
Ngài nỡ lòng ruồng bỏ con sao ?

7Thân sâu bọ chứ người đâu phải,
con bị đời mắng chửi dể duôi.8Thấy con ai cũng chê cười,
lắc đầu bĩu mỏ buông lời mỉa mai :9“Nó cậy Chúa, mặc Người cứu nó !
Người có thương, giải gỡ đi nào !”

Đ.Lạy Chúa con thờ, muôn lạy Chúa,
Ngài nỡ lòng ruồng bỏ con sao ?

17Cả bầy chó trong ngoài vây bủa,
chúng đâm con thủng cả chân tay,18xương con đếm được vắn dài,
chúng đưa cặp mắt cứ hoài ngó xem.

Đ.Lạy Chúa con thờ, muôn lạy Chúa,
Ngài nỡ lòng ruồng bỏ con sao ?

19Áo mặc ngoài chúng đem chia chác,
còn áo trong cũng bắt thăm luôn.20Chúa là sức mạnh con nương,
cứu mau, lạy Chúa, xin đừng đứng xa.

Đ.Lạy Chúa con thờ, muôn lạy Chúa,
Ngài nỡ lòng ruồng bỏ con sao ?

23Con nguyện sẽ loan truyền danh Chúa
cho anh em tất cả được hay,
và trong đại hội dân Ngài,
con xin dâng tiến một bài tán dương.

Đ.Lạy Chúa con thờ, muôn lạy Chúa,
Ngài nỡ lòng ruồng bỏ con sao ?

24Hỡi những ai kính sợ Đức Chúa, hãy ca tụng Người đi !
Hỡi toàn thể giống nòi Gia-cóp, nào hãy tôn vinh Người !
Dòng dõi Ít-ra-en tất cả, nào một dạ khiếp oai !

Đ.Lạy Chúa con thờ, muôn lạy Chúa,
Ngài nỡ lòng ruồng bỏ con sao ?

Bài đọc 2: Pl 2,6-11

Đức Ki-tô đã tự khiêm tự hạ, nên Thiên Chúa đã siêu tôn Người.

Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Phi-líp-phê.

6Đức Giê-su Ki-tô
vốn dĩ là Thiên Chúa
mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa,
7nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang
mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân
sống như người trần thế.
8Người lại còn hạ mình,
vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết,
chết trên cây thập tự.
9Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người
và tặng ban danh hiệu
trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu.
10Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giê-su,
cả trên trời dưới đất
và trong nơi âm phủ,
muôn vật phải bái quỳ ;
11và để tôn vinh Thiên Chúa Cha,
mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng :
“Đức Giê-su Ki-tô là Chúa”.

Tung hô Tin Mừng: Pl 2,8-9

Vì chúng ta, Đức Ki-tô đã tự hạ,

vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết,

chết trên cây thập tự.

Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người

và tặng ban danh hiệu

trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu.

Dấu ký hiệu viết tắt :
: Đức Giê-su
nk : người kể
m : một người
dc : dân chúng
Tin Mừng:Mc 14,1 – 15,47 

Cuộc Thương Khó của Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta.

Cuộc Thương Khó của Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

141 nk Hai ngày trước lễ Vượt Qua và lễ Bánh Không Men, các thượng tế và kinh sư bày mưu tính kế bắt Đức Giê-su để giết Người ; 2 vì họ nói : “Đừng làm vào chính ngày lễ, kẻo dân chúng náo động.”

3 nk Lúc đó, Đức Giê-su đang ở làng Bê-ta-ni-a, tại nhà ông Si-môn Cùi. Giữa lúc Người dùng bữa, có một người phụ nữ đến, mang theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm cam tùng nguyên chất thứ đắt tiền. Cô đập ra, đổ dầu thơm trên đầu Người. 4 Có vài người lấy làm bực tức, nói với nhau : m “Phí dầu thơm như thế để làm gì ? 5 Dầu đó có thể đem bán lấy trên ba trăm quan tiền mà bố thí cho người nghèo.” nk Rồi họ gắt gỏng với cô. 6 Nhưng Đức Giê-su bảo họ :  “Cứ để cho cô làm. Sao lại muốn gây chuyện ? Cô ấy vừa làm cho tôi một việc nghĩa. 7 Người nghèo thì lúc nào các ông chẳng có bên cạnh mình, các ông muốn làm phúc cho họ bao giờ mà chẳng được ! Còn tôi, các ông chẳng có mãi đâu ! 8 Điều gì làm được thì cô đã làm : cô đã lấy dầu thơm ướp xác tôi, để chuẩn bị ngày mai táng. 9 Tôi bảo thật các ông : Hễ Tin Mừng được loan báo đến đâu trong khắp thiên hạ, thì nơi đó việc cô vừa làm cũng sẽ được kể lại để nhớ tới cô.”

10 nk Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, một người trong Nhóm Mười Hai, đi gặp các thượng tế để nộp Người cho họ. 11 Nghe hắn nói, họ rất mừng và hứa cho tiền. Giu-đa liền tìm cách nộp Người sao cho tiện.

12 nk Ngày thứ nhất trong tuần Bánh Không Men, là ngày sát tế chiên Vượt Qua, các môn đệ thưa với Đức Giê-su : m “Thầy muốn chúng con đi dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu ?” 13 nk Người sai hai môn đệ đi, và dặn họ :  “Các anh đi vào thành, và sẽ có một người mang vò nước đón gặp các anh. Cứ đi theo người đó. 14 Người đó vào nhà nào, các anh hãy thưa với chủ nhà : Thầy nhắn : ‘Thầy sẽ ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ ở phòng nào ?’ 15 Và ông ấy sẽ chỉ cho các anh một phòng rộng rãi trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn sàng : và ở đó, các anh hãy dọn tiệc cho chúng ta.” 16 nk Hai môn đệ ra đi. Vào đến thành, các ông thấy mọi sự y như Người đã nói. Và các ông dọn tiệc Vượt Qua.

17 nk Chiều đến, Đức Giê-su và Nhóm Mười Hai cùng tới. 18 Đang khi dùng bữa, Người nói :  “Thầy bảo thật anh em, có người trong anh em sẽ nộp Thầy, mà lại là người đang cùng ăn với Thầy.” 19 nk Các môn đệ đâm ra buồn rầu, và lần lượt hỏi Người : m “Chẳng lẽ con sao ?” 20 nk Người đáp :  “Chính là một trong Nhóm Mười Hai đây, mà là người chấm chung một đĩa với Thầy. 21 Đã hẳn, Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người. Nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người : thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn !”

22 nk Cũng đang bữa ăn, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra, trao cho các ông và nói :  “Anh em hãy cầm lấy, đây là mình Thầy.” 23 nk Và Người cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi trao cho các ông, và tất cả đều uống chén này. 24 Người bảo các ông :  “Đây là máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra vì muôn người. 25 Thầy bảo thật anh em : chẳng bao giờ Thầy còn uống sản phẩm của cây nho nữa, cho đến ngày Thầy uống thứ rượu mới trong Nước Thiên Chúa.”

26 nk Hát thánh vịnh xong, Đức Giê-su và các môn đệ ra núi Ô-liu. 27 Đức Giê-su nói với các ông :  “Tất cả anh em sẽ vấp ngã, vì Kinh Thánh đã chép : Ta sẽ đánh người chăn chiên, và chiên sẽ tan tác. 28 Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Ga-li-lê trước anh em.” 29 nk Ông Phê-rô liền thưa : m “Dầu tất cả có vấp ngã đi nữa, thì con cũng nhất định là không.” 30 nk Đức Giê-su nói với ông :  “Thầy bảo thật anh : hôm nay, nội đêm nay, gà chưa kịp gáy hai lần, thì chính anh, anh đã chối Thầy đến ba lần.” 31 nk Nhưng ông Phê-rô lại nói quả quyết hơn : m “Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy.” nk Tất cả các môn đệ cũng đều nói như vậy.

32 nk Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến một thửa đất gọi là Ghết-sê-ma-ni. Người nói với các ông :  “Anh em ngồi lại đây, trong khi Thầy cầu nguyện.” 33 nk Rồi Người đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an đi theo. Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến. 34 Người nói với các ông :  “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức.” 35 nk Người đi xa hơn một chút, sấp mình xuống đất mà cầu xin cho mình khỏi phải qua giờ ấy, nếu có thể được. 36 Người nói :  “Áp-ba, Cha ơi, Cha làm được mọi sự, xin cất chén này xa con. Nhưng xin đừng làm điều con muốn, mà làm điều Cha muốn.” 37 nk Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ đang ngủ, liền nói với ông Phê-rô :  “Si-môn, anh ngủ à ? Anh không thức nổi một giờ sao ? 38 Anh em hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối.” 39 nk Người lại đi cầu nguyện, kêu xin như lần trước. 40 Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ vẫn ngủ, vì mắt họ nặng trĩu. Các ông chẳng biết trả lời làm sao với Người. 41 Lần thứ ba, Người trở lại và bảo các ông :  “Lúc này mà còn ngủ, còn nghỉ sao ? Thôi, đủ rồi. Giờ đã điểm. Này Con Người bị nộp vào tay phường tội lỗi. 42 Đứng dậy, ta đi nào ! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới !”

43 nk Ngay lúc đó, khi Người còn đang nói, thì Giu-đa, một người trong Nhóm Mười Hai, xuất hiện. Cùng đi với hắn, có một đám đông mang gươm giáo gậy gộc. Họ được các thượng tế, kinh sư và kỳ mục sai đến. 44 Kẻ nộp Đức Giê-su đã cho họ một ám hiệu, hắn dặn rằng : m “Tôi hôn ai thì chính là người đó. Các anh bắt lấy và điệu đi cho cẩn thận.” 45 nk Vừa tới, Giu-đa tiến lại gần Người và nói : m “Thưa Thầy !”, nk rồi hôn Người. 46 Họ liền tra tay bắt Người. 47 Nhưng một trong những kẻ đang có mặt tại đó tuốt gươm ra, chém phải tên đầy tớ của thượng tế, làm nó đứt tai.

48 nk Đức Giê-su nói với họ :  “Tôi là một tên cướp sao mà các ông đem gươm giáo gậy gộc đến bắt ? 49 Ngày ngày, tôi vẫn ở giữa các ông, vẫn giảng dạy ở Đền Thờ, mà các ông không bắt. Nhưng thế này là để lời Sách Thánh được ứng nghiệm.” 50 nk Bấy giờ các môn đệ bỏ Người mà chạy trốn hết. 51 Trong khi đó có một cậu thanh niên đi theo Người, mình khoác vỏn vẹn một tấm vải gai. Họ túm lấy anh. 52 Anh liền trút tấm vải lại, bỏ chạy trần truồng.

53 nk Họ điệu Đức Giê-su đến vị thượng tế. Các thượng tế, kỳ mục và kinh sư tề tựu đông đủ. 54 Ông Phê-rô theo Người xa xa, vào tận bên trong dinh thượng tế, và ngồi sưởi bên đống lửa với đám thuộc hạ.

55 nk Bấy giờ các thượng tế và toàn thể Thượng Hội Đồng tìm lời chứng buộc tội Đức Giê-su để lên án tử hình, nhưng họ tìm không ra, 56 vì tuy có nhiều kẻ đưa chứng gian tố cáo Người, nhưng các chứng ấy lại không ăn khớp với nhau. 57 Có vài kẻ đứng lên cáo gian Người rằng : 58 m “Chúng tôi có nghe ông ấy nói : Tôi sẽ phá Đền Thờ này do tay người phàm xây dựng, và nội ba ngày, tôi sẽ xây một Đền Thờ khác, không phải do tay người phàm !” 59 nk Nhưng ngay về điểm này, chứng của họ cũng không ăn khớp với nhau.

60 nk Bấy giờ vị thượng tế đứng lên giữa hội đồng hỏi Đức Giê-su : m “Ông không nói lại được một lời sao ? Mấy người này tố cáo ông gì đó ?” 61 nk Nhưng Đức Giê-su vẫn làm thinh, không đáp một tiếng. Vị thượng tế lại hỏi Người : m “Ông có phải là Đấng Ki-tô, Con của Đấng Đáng Chúc Tụng không ?” 62 nk Đức Giê-su trả lời :  “Phải, chính thế. Rồi các ông sẽ thấy Con Người ngự bên hữu Đấng Toàn Năng và ngự giá mây trời mà đến.” 63 nk Vị thượng tế liền xé áo mình ra và nói : m “Chúng ta cần gì nhân chứng nữa ? 64 Quý vị vừa nghe hắn nói phạm đến Thiên Chúa, quý vị nghĩ sao ?” nk Tất cả đều kết án Người đáng chết.

65 nk Thế là một số bắt đầu khạc nhổ vào Người, bịt mặt Người lại, vừa đánh đấm Người vừa nói : m “Hãy nói tiên tri đi !” nk Và đám thuộc hạ tát Người túi bụi.

66 nk Ông Phê-rô đang ở dưới sân, có một người tớ gái của thượng tế đi tới ; 67 thấy ông ngồi sưởi, cô ta nhìn ông chòng chọc mà nói : m “Cả bác nữa, bác cũng đã ở với cái ông người Na-da-rét, ông Giê-su đó chứ gì !” 68 nk Ông liền chối : m “Tôi chẳng biết, chẳng hiểu cô muốn nói gì !” nk Rồi ông bỏ đi ra phía tiền sảnh. Bấy giờ có tiếng gà gáy. 69 Người tớ gái thấy ông, lại bắt đầu nói với những người đứng đó : m “Bác này cũng thuộc bọn chúng đấy.” 70 nk Nhưng ông Phê-rô lại chối. Một lát sau, những người đứng đó lại nói với ông : m “Đúng là bác thuộc bọn chúng, vì bác cũng là người Ga-li-lê !” 71 nk Nhưng ông Phê-rô liền thốt lên những lời độc địa và thề rằng : m “Tôi thề là không có biết người các ông nói đó !” 72 nk Ngay lúc đó, gà gáy lần thứ hai. Ông Phê-rô sực nhớ điều Đức Giê-su đã nói với mình : “Gà chưa kịp gáy hai lần, thì anh đã chối Thầy đến ba lần.” Thế là ông oà lên khóc.

151 nk Vừa tảng sáng, các thượng tế đã họp bàn với các kỳ mục và kinh sư, tức là toàn thể Thượng Hội Đồng. Sau đó, họ trói Đức Giê-su lại và giải đi nộp cho ông Phi-la-tô.

2 nk Ông Phi-la-tô hỏi Người : m “Ông là vua dân Do-thái sao ?” nk Người trả lời :  “Đúng như ngài nói đó.” 3 nk Các thượng tế tố cáo Người nhiều tội, 4 nên ông Phi-la-tô lại hỏi Người : m “Ông không trả lời gì sao ? Nghe kìa, họ tố cáo ông biết bao nhiêu tội !” 5 nk Nhưng Đức Giê-su không trả lời gì nữa, khiến ông Phi-la-tô phải ngạc nhiên.

6 nk Vào mỗi dịp lễ lớn, ông thường phóng thích cho dân một người tù, tuỳ ý họ xin. 7 Khi ấy có một người tên là Ba-ra-ba, đang bị giam với những tên phiến loạn đã giết người trong một vụ nổi dậy. 8 Đám đông kéo nhau lên yêu cầu tổng trấn ban ân xá như thường lệ. 9 Đáp lời họ yêu cầu, ông Phi-la-tô hỏi : m “Các ông có muốn ta phóng thích vua dân Do-thái cho các ông không ?” 10 nk Bởi ông thừa biết chỉ vì ghen tỵ mà các thượng tế nộp Người. 11 Nhưng các thượng tế sách động đám đông đòi ông Phi-la-tô phóng thích tên Ba-ra-ba thì hơn. 12 Ông Phi-la-tô lại hỏi : m “Vậy ta phải xử thế nào với người mà các ông gọi là vua dân Do-thái ?” 13 dc Họ la lên : nk “Đóng đinh nó vào thập giá !” 14 nk Ông Phi-la-tô lại hỏi : m “Nhưng ông ấy đã làm điều gì gian ác ?” nk Họ càng la to : dc “Đóng đinh nó vào thập giá !” 15 nk Vì muốn chiều lòng đám đông, ông Phi-la-tô phóng thích tên Ba-ra-ba, truyền đánh đòn Đức Giê-su, rồi trao Người cho họ đóng đinh vào thập giá.

16 nk Lính điệu Đức Giê-su vào bên trong công trường, tức là dinh tổng trấn, và tập trung cả cơ đội lại. 17 Chúng khoác cho Người một tấm áo điều, và kết một vòng gai làm vương miện đặt lên đầu Người. 18 Rồi chúng bái chào Người : dc “Vạn tuế đức vua dân Do-thái !” 19 nk Chúng lấy cây sậy đập lên đầu Người, khạc nhổ vào Người, và quỳ gối bái lạy. 20 Chế giễu chán, chúng lột áo điều ra, và cho Người mặc áo lại như trước. Sau đó, chúng dẫn Người đi để đóng đinh vào thập giá.

21 nk Lúc ấy, có một người từ miền quê lên, đi ngang qua đó, tên là Si-môn, gốc Ky-rê-nê. Ông là thân phụ hai ông A-lê-xan-đê và Ru-phô. Chúng bắt ông vác thập giá đỡ Đức Giê-su. 22 Chúng đưa Người lên một nơi gọi là Gôn-gô-tha, nghĩa là Đồi Sọ.

23 nk Chúng trao rượu pha một dược cho Người, nhưng Người không uống. 24 Chúng đóng đinh Người vào thập giá, rồi đem áo Người ra bắt thăm mà chia nhau, xem ai được cái gì. 25 Lúc chúng đóng đinh Người là giờ thứ ba. 26 Bản án xử tội Người viết rằng : “Vua người Do-thái”. 27 Bên cạnh Người, chúng còn đóng đinh hai tên cướp, một đứa bên phải, một đứa bên trái. [28 Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh : Người bị liệt vào hạng những tên phạm pháp.]

29 nk Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu vừa nói : m “Ê, mi là kẻ phá Đền Thờ, và nội trong ba ngày xây lại được, 30 có giỏi thì xuống khỏi thập giá mà cứu mình đi !” 31 nk Các thượng tế và kinh sư cũng chế giễu Người như vậy, họ nói với nhau : m “Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu nổi mình. 32 Ông Ki-tô vua Ít-ra-en, cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ đi, để chúng ta thấy và tin.” nk Cả những tên cùng chịu đóng đinh với Người cũng nhục mạ Người.

33 nk Vào giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ khắp mặt đất mãi đến giờ thứ chín. 34 Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng :  “Ê-lô-i, Ê-lô-i, la-ma xa-bác-tha-ni !” nk Nghĩa là :  “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con ?” 35 nk Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói : m “Kìa hắn kêu cứu ông Ê-li-a.” 36 nk Rồi có kẻ chạy đi lấy một miếng bọt biển, thấm đầy giấm, cắm vào một cây sậy, đưa lên cho Người uống mà nói : m “Để xem ông Ê-li-a có đến đem hắn xuống không.” 37 nk Đức Giê-su lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở.

(quỳ gối thinh lặng trong giây lát)

38 nk Bức màn trướng trong Đền Thờ bỗng xé ra làm hai từ trên xuống dưới. 39 Viên đại đội trưởng đứng đối diện với Đức Giê-su, thấy Người tắt thở như vậy liền nói : m “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa.”

40 nk Nhưng cũng có mấy phụ nữ đứng xa xa mà nhìn, trong đó có bà Ma-ri-a Mác-đa-la, bà Ma-ri-a mẹ các ông Gia-cô-bê Thứ và Giô-xết, cùng bà Sa-lô-mê. 41 Các bà này đã đi theo và giúp đỡ Đức Giê-su khi Người còn ở Ga-li-lê. Lại có nhiều bà khác đã cùng với Người lên Giê-ru-sa-lem, cũng có mặt tại đó.

42 nk Chiều đến, vì hôm ấy là ngày áp lễ, tức là hôm trước ngày sa-bát, 43 nên ông Giô-xếp tới. Ông là người thành A-ri-ma-thê, thành viên có thế giá của hội đồng, và cũng là người vẫn mong đợi Triều Đại của Thiên Chúa. Ông đã mạnh dạn đến gặp tổng trấn Phi-la-tô để xin thi hài Đức Giê-su. 44 Nghe nói Người đã chết, ông Phi-la-tô lấy làm ngạc nhiên, và cho đòi viên đại đội trưởng đến, hỏi xem Người đã chết lâu chưa. 45 Sau khi nghe viên sĩ quan cho biết sự việc, tổng trấn đã cho ông Giô-xếp lãnh lấy thi hài. 46 Ông này mua một tấm vải gai, hạ xác Đức Giê-su xuống, lấy tấm vải ấy liệm Người lại, đem đặt vào ngôi mộ đã đục sẵn trong núi đá, rồi lăn tảng đá lấp cửa mộ. 47 Còn bà Ma-ri-a Mác-đa-la và bà Ma-ri-a mẹ ông Giô-xết, thì để ý nhìn xem chỗ họ mai táng Người.

(Nguồn: ktcgkpv.org)

—————————-

Suy niệm 1: TGM Giuse Vũ Văn Thiên

Nghi thức khai mạc Tuần Thánh được gọi là “Lễ Lá”. Tuy cành lá chỉ chiếm vị trí rất khiêm tốn trong nghi thức, nhưng được dùng làm tên gọi cho Thánh lễ long trọng này. Thực ra, chỉ một chi tiết nhỏ trong Bài Thương Khó liên quan đến lá. Cả bốn tác giả Phúc Âm đều kể lại biến cố Đức Giê-su vào thành thánh. Thánh Mát-thêu và Mác-cô nhắc đến việc dân chúng rải lá trên đường để Đức Giê-su đi qua. Riêng thánh Gio-an lại tường thuật việc người dân cầm cành thiên tuế để đón Người. Những lời tung hô của người dân cho thấy, họ nhận ra nơi vị Ngôn sứ thành Na-da-rét hình ảnh của vua Đa-vít, một vị vua luôn là niềm tự hào của dân tộc Do Thái. “Hoan hô! Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Chúa! Chúc tụng vua Ít-ra-en”. Những người Do Thái hiểu biết lịch sử sẽ dễ dàng nhận ra, đó là bầu khí tưng bừng của dân chúng năm xưa, khi họ đón Đa-vít chiến thắng lẫy lừng trước người Phi-li-tinh và trở về trong vinh quang. Thánh Gio-an còn trích dẫn Ngôn sứ Da-ca-ri-a (Dcr 9,9): “Hỡi thiếu nữ Si-on, đừng sợ! Này Đức Vua của ngươi ngự đến, ngồi trên lưng lừa con” (Ga 12,15). Cả bốn tác giả đều trình bày việc Đức Giê-su vào thành thánh như một cuộc khải hoàn mang tính thiên sai. Qua cuộc tiến vào thành thánh, Đức Giê-su chứng tỏ Người là Đấng Thiên Chúa đã hứa từ ngàn xưa và là Đấng muôn dân mong đợi.

Chúng ta hãy trở về với những cành lá được dùng trong ngày Đức Giê-su vào thành thánh. Có những chiếc lá được rải trên lối đi. Có những chiếc lá được dân chúng cầm ở tay để tung hô chúc mừng. Chiếc lá nào cũng mang màu xanh mướt, biểu tượng của lòng nhiệt thành, niềm vui và sự tươi mát. Những chiếc lá này tượng trưng cho niềm hân hoan của dân chúng khi Chúa Giê-su tiến vào thành thánh. Tuy vậy, thân phận của những chiếc lá, dù rất đẹp, nhưng lại hết sức mong manh. Những chiếc lá hôm nay còn xanh, ngày mai đã ngả màu héo úa. Thánh lễ khai mạc Tuần Thánh dẫn khởi đầu bằng bầu khí hân hoan khi Chúa vào thành thánh, và kết thúc bi thương với hình ảnh Người chịu khổ nạn. Đức Giê-su, Đấng Công chính, đã trải qua nhiều đau thương trong những ngày cuối đời trên dương thế. Người luôn cam chịu mà không phản ứng lại. Người chấp nhận những gian khó vì vâng phục Chúa Cha và vì yêu mến nhân loại (Bài đọc I và Đáp ca). Trong suốt Tuần Thánh và nhất là Tam Nhật Vượt qua, chúng ta cùng với Giáo hội Hoàn vũ chiêm ngắm Đức Giê-su, một con người bị đánh đập tàn nhẫn đến biến dạng, bị vu khống đủ điều xấu xa và cuối cùng bị giết chết trên thập giá.

Như những cành lá xanh nhanh chóng nhạt màu phai sắc. Người dân thành Giê-ru-sa-lem, khi đón Chúa vào thành, hân hoan tưng bừng là thế, mà chỉ mấy ngày sau đó họ thay lòng đổi dạ. Đó là một đám đông hỗn độn, bừng bừng sát khí đòi Phi-la-tô lên án tử cho Chúa Giê-su. Một chi tiết phụ trong trình thuật nhưng lại làm nổi bật sự hận thù vô cớ của người Do Thái, đó là trường hợp Ba-ra-ba. Anh ta là một tên trộm cướp, hoặc một thành viên băng đảng. Nhưng, một nghịch lý trớ trêu là người dân lại xin tha cho người tù khét tiếng này, để một mực bắt Chúa Giê-su phải chết. Phi-la-tô là người ngoại và là đại diện cho chính quyền dân sự. Ông muốn tha Chúa Giê-su. Gợi ý tha bổng một tù nhân vào dịp lễ Vượt qua là một lối thoát nhằm phóng thích Chúa Giê-su, nhưng bất thành. Chúa Giê-su đã bị lên án tử. Bản án và việc xét xử được thực hiện vội vàng, ngay trong đêm. Chúa Giê-su đã phải tự vác thập giá đến nơi hành hình và đã bị đóng đinh trên cây gỗ ấy.

Chắc chắn trong lúc dân chúng kết án Chúa Giê-su trong cảnh hỗn loạn, có những người mến Chúa và thương Chúa. Họ rất muốn minh oan cho Chúa Giê-su. Tuy vậy, tiếng nói của họ quá nhỏ, bị át bởi cường quyền và đám đông đang hầm hầm giận giữ. Và, những tiếng nói của lẽ phải ấy đã bị bóp nghẹt. Ngày hôm nay cũng thế, có biết bao tiếng nói đòi công bằng và tôn trọng nhân phẩm bị bóp nghẹt giữa cơn cuồng phong của những kẻ mạnh vô luân!

Mỗi năm, chúng ta cử hành Lễ Lá để phác hoạ và diễn tả cuộc vào thành Giê-ru-sa-lem long trọng của Chúa Giê-su năm xưa. Phụng vụ có đề nghị nghi thức làm phép lá và phát cho dân chúng. Sách nghi lễ còn nói rõ: khi đi rước, vị chủ tế đi trước, sau đó là những người giáo dân, tay cầm ngành lá phấp phới. Chúng ta cũng thường có thói quen mang cành lá đã được làm phép về trưng bày tại gia đình, như một gợi nhớ về ý nghĩa Phụng vụ Tuần Thánh. Đó cũng là một nhắc nhở cho chúng ta về thân phận con người, và lòng trung thành trong đức tin và trong cách đối nhân xử thế.

Cuộc đời chúng ta như một chiếc lá. Vòng đời của chiếc lá khởi đầu từ ngày hé nở cho đến ngày úa vàng rồi rụng xuống đất. Vòng đời ấy dài hay ngắn tuỳ thuộc mỗi loại cây. Nhưng tất cả đều có một điểm giống nhau, là nếu rời khỏi cành, thì sẽ tàn úa. Chiếc lá xanh của lễ khai mạc Tuần Thánh nhắc cho chúng ta sự mỏng giòn chóng qua của kiếp người. Chiếc lá cũng nhắc chúng ta về sự thay đổi bất nhất của lòng dạ con người. Quả vậy, hành trình cất bước theo Chúa Giê-su, là hành trình liên lỉ suốt đời. Trong hành trình ấy, có nhiều khó khăn chông gai thử thách. Con Thiên Chúa đã mang thân phận con người, đã lao nhọc trên mọi nẻo đường loan báo Tin Mừng và cuối cùng đã chết trên thập giá. Hình ảnh Đức Giê-su vác thập giá như nguồn khích lệ động viên mỗi chúng ta. Bởi lẽ thập giá, tức là những khổ đau, mâu thuẫn và thất bại, không từ một ai. Chúa Giê-su đã vác thập giá, và hôm nay Người cũng đang cùng vác thập giá với mỗi chúng ta. “Hãy đến với Ta tất cả, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các ngươi” (Mt 11,28). Chúa đã hứa với chúng ta như thế.

Xin Chúa giúp sức, để chúng ta có thể gìn giữ tâm hồn và cuộc đời luôn thắm mãi màu xanh. Amen.

+TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

—————————-

Suy niệm 2: Lm. Lu-y Gonzaga Nguyễn Quang Vinh

THẬP GIÁ VÀ VINH QUANG

Lễ Lá khai mạc Tuần Thánh, Đức Giêsu long trọng vào thành thánh Giêrusalem.  Phụng vụ Tuần Thánh mời gọi chúng ta đọc lại và nhất là sống hiệp thông cuộc khổ nạn của Đức Giêsu, theo Tin Mừng Máccô ngày Lễ Lá (Mc 14, 1-15, 47) và theo Tin Mừng Gioan ngày Thứ Sáu Thánh.   Sách tiên tri Isaia (Is 50, 4-7) nói về Người Tôi Tớ đau khổ, Thánh vịnh 21 và Thư Philípphê (Pl 2, 6-11) nói về sự tự hủy của Đức Giêsu, tất cả như chuẩn bị chúng ta đón nhận Người Đầy Tớ của Thiên Chúa, đã vui lòng thi hành ý Cha, chấp nhận từ bỏ chính mình, kể cả mạng sống mình, tự hạ vâng phục Cha, chịu đánh đòn và chịu chết để cứu chuộc nhân lọai.

Cử hành lễ Vượt Qua nuôi dưỡng lòng trí và tâm linh chúng ta trong Tuần Thánh, nhiều yếu tố thần học đậm đặc và súc tích của tuần thương khó được trình bày, làm cho Tuần này hiện thực nguồn suối ơn cứu chuộc và trở nên mẹ của các tuần lễ trong năm. Phải nói được rằng đây là Tuần lễ Sáng tạo.  Thiên Chúa thiết lập ơn cứu chuộc cho nhân loại, một dân mới sẽ hình thành,  một dân được Thiên Chúa Cứu Chuộc, còn được gọi là Dân Mới của Thiên Chúa.  Thật vậy Thiên Chúa đã tạo dựng con người cách lạ lùng và đã cứu chuộc con người cách lạ lùng hơn nữa.  Thiên Chúa sáng tạo ra con người từ hư vô và Người lại cứu chuộc con người bằng máu châu báu của Người. 

Truyền thống Giáo Hội mời gọi người tín hữu đi Đàng Thánh Giá, nhất là ngày Thứ Sáu Thánh, đây là lối thực hành đạo đức bình dân rất quen thuộc từ lâu đời trong Giáo Hội.  Giáo Hội Việt Nam có truyền thống tốt đẹp là mời gọi đọc Kinh Lễ Đèn trong Tuần Thánh, tức là chiêm ngắm mười lăm sự thương khó của Đức Giêsu để hiệp thông với đau khổ của Người.  Các thực hành bác ái khác như ăn chay kiêng thịt, thăm viếng bệnh nhân, trích phần quà cho người ít may mắn, tất cả quy hướng về sự hiệp thông vào cuộc khổ nạn của Đức Giêsu.  Ba việc làm kinh điển là Cầu nguyện, Ăn chay và Chia sẻ, cả ba việc cần thiết phải được thực hành liên kết nhau mới sinh ích lợi thiêng liêng.  Giáo Hội muốn con cái của mình đi vào mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Thầy Chí Thánh với tất cả thực hành hy sinh bác ái để cảm thông, để  chia sẻ với những gì Chúa đã chịu trong cuộc vượt qua, hầu chế ngự thân xác nâng cao tâm hồn.

Cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu. Diễn tiến cuộc thương khó, trước tiên, quyền lực thế gian lấn chiếm trận địa, các liên minh của sự dữ, của ác tâm, của ganh tỵ, của thù hận, của lừa thầy phản bạn, của quyền lợi cá nhân, của hèn nhát ích kỷ, tất cả nhào nặn lên guồng máy đen tối ám hại Đức Giêsu.  Những nhân vật điển hình như Giuđa, Phêrô, Caipha, Hêrôđê, Philatô, hàng lãnh đạo Do thái, quân đội Rôma, dân chúng ô hợp, cộng với lý do chính trị và tôn giáo, hận thù và ghen tương, chúng đan quyện nhau, đẩy Đức Giêsu đến bản án tử hình.  Một liên minh ma quỷ, của sự Dữ, của sự Chết xem ra đã thắng thế.  Người Do thái đã dùng bàn tay quân Rôma để lên án tử hình cho Đức Giêsu. Người đi đến cái chết trong đồng thuận với ý của Thiên Cha để cứu độ, vì “máu không đổ tội không được tha”, ơn cứu độ sẽ không đến.

Người đã vác lấy thập giá trên vai, tức nhận lấy trách nhiệm về tội lỗi nhân lọai. Trong bối cảnh tang tóc đó Người gặp mẹ Maria, thật đau thương cho hai mẹ con.   Ông Ximông vác giúp thập giá với Đức Giêsu dù không biết rõ ất giáp câu chuyện thế nào; bà Vêrônica lau mặt Chúa bất chấp sát khí của binh sĩ Rôma; bà Maria Mađalêna lấy nước mắt rửa chân Chúa; đám phụ nữ thành Giêrusalem đi theo than khóc Chúa; những nhân vật này được muôn thế hệ về sau nhắc đến mỗi khi tin mừng Đức Giêsu được rao giảng.  Chúa đã ngã xuống đất ba lần vì sức nặng của cây thập tự.  Can đảm đứng lên, Người đi đến pháp trường đón nhận bản án oan sai kết thúc cuộc hành hình.  Thiên Chúa như thua cuộc!

Trên con đường khổ nạn chúng ta học được bài học thất bại, bài học tự hạ, bài học của hạt lúa mì gieo xuống đất bị mục nát đi để sinh nhiều bông hạt, nhưng chúng ta còn học bài học vâng lời, bài học yêu Thiên Chúa và yêu tha nhân, bài học chiến thắng qua vinh quang phục sinh được chiếu tỏa rạng ngời.  Con đường dẫn đến vinh quang chính là con đường thập giá.  Đây cũng là bài học cho mỗi chúng ta: không chạy trốn gánh nặng trách nhiệm; thật vậy làm sao một sinh viên không chấp nhận tù ngục với đèn sách mà có thể điền tên mình vào bảng vàng.

Hãy hình dung vai diễn của mỗi người và định hình chính mình nơi các nhân vật lịch sử trong cuộc khổ nạn, hãy nhận ra mình nơi Giuđa bán Chúa, nơi Đức Maria gắn kết với Chúa, nơi ông Ximong đầy cảm thông và chia sẻ gánh nặng, nơi bà Vêrônica can đảm bất chấp sự dữ, hay nơi binh sĩ hận thù Chúa, nơi Philatô hèn nhát, để nhận ra lỗi lầm của mình mà xin ơn tha tội, vì Chúa đã chết để cứu chuộc chúng ta.  Người đã chết nhưng Người đã chiến thắng tử thần.

Lạy Chúa Giêsu, chúng con kính lạy và ngợi khen Chúa Giêsu Kitô.  Vì Chúa đã dùng rất thánh giá mà  chuộc tội cho thiên hạ. Xin thương xót chúng con. Amen

—————————-

Suy niệm 3: Lm. Thái Nguyên

SỰ THƯƠNG KHÓ ĐỨC GIÊSU

Suy niệm

Hôm nay, cùng với toàn thể Giáo Hội, chúng ta cử hành biến cố Đức Giêsu khải hoàn vào thành Giêrusalem với tư cách là Đấng Mêsia, đồng thời với tư thế sẵn sàng chịu đau khổ và chịu chết vì chúng ta.

Theo lời Thiên Chúa hứa, dân Israel từng ngày mong chờ hoàng tử nhà Đavít đến cứu thoát họ khỏi cảnh lầm than. Thực tế là họ chỉ nhắm vào việc được giải thoát khỏi ách đô hộ của đế quốc Rôma. Khi Đức Giêsu tiến vào thành thánh, dân chúng đã nhiệt liệt tung hô: các môn đệ “lấy áo choàng của mình trải lên lưng lừa”, dân chúng thì “chặt nhành chặt lá ngoài đồng mà rải. Người đi trước kẻ theo sau reo hò vang dậy”. Đối với họ, ngày giải phóng đã đến, vị anh hùng đã xuất hiện.

Thế nhưng Đức Giêsu vào thành không phải với phong thái của vị tướng oai phong hiển hách ngồi trên lưng chiến mã để sát phạt, nhưng lại ngồi trên lưng lừa, là hình ảnh của vị vua hòa bình, hiền từ và khiêm nhường để hiến dâng chính mình. Đây là hình ảnh đã được tiên báo bởi ngôn sứ Dacaria: “Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy vui sướng reo hò! Vì kìa Đức Vua của ngươi đang đến với ngươi: Người là Đấng Chính Trực, Đấng Toàn Thắng, khiêm tốn ngồi trên lưng lừa… ” (9, 9-10).

Vua Giêsu ngồi trên lưng lừa diễn tả một vị vua hoàn toàn khác, và cũng không mang ý nghĩa giải phóng theo kiểu người Do Thái chờ mong. Ở đây, hình ảnh ‘thủ lãnh cưỡi lừa’/ đúng là thích hợp với câu tung hô “Hôsanna!” của người Do Thái/, theo nghĩa ‘hãy cứu chúng tôi!’. ‘Cứu chúng tôi’ không phải bằng quyền lực thống trị như bất kỳ lãnh tụ nào khác, nhưng “cứu chúng tôi cho khỏi mọi sự dữ”, bằng lòng từ bi và thương xót của “Đức Vua đang đến… ”

Thật vậy, đối với Đức Giêsu, mục đích tối hậu của hành trình lên Giêrusalem là “thánh giá”, nghĩa là trao ban chính bản thân mình cho nhân loại, “yêu mến cho đến tận cùng” (Ga 13,1). Vì chỉ có tình yêu mới cứu thoát con người khỏi sự trầm luân khổ ải. Cuộc đời tràn ngập đau khổ nên Phật giáo coi “Đời là bể khổ”. Nhiều người đã tìm nhiều cách để tránh khổ và diệt khổ. Nhưng Đức Giêsu không tránh khổ, cũng không diệt khổ. Ngài “vác” lấy đau khổ (thập giá), và Ngài dạy tất cả mọi người: “Ai muốn theo Ta, hãy vác thập giá mình mà theo”. Phụng vụ Lễ Lá được tiếp nối bằng việc công bố sự thương khó, cho chúng ta thấy rõ hơn chân dung của vị vua hòa bình, cũng là người tôi tớ đau khổ của Thiên Chúa, vì Ngài^đến thế gian là để thi hành ý muốn của Chúa Cha (x. Dt 10,9), để cứu độ nhân loại. Đây không phải một sự cứu độ chỉ cần tuyên bố là xong như bao kỳ công mà Thiên Chúa đã thực hiện. Việc sáng tạo muôn loài chỉ cần Thiên Chúa phán một lời, nhưng để cứu độ con người thì phải đánh đổi bằng một đời của Con Một Ngài. Vì sáng tạo thì có thời hạn, còn cứu độ thì vô thời hạn.

Trên con đường thập giá, Đức Giêsu đã đi đến tột cùng của nỗi cô đơn: “Lạy Thiên Chúa tôi, tại sao Ngài bỏ tôi? ”. Ngài đã bị hành hình một cách ô nhục, tan nát cả tấm thân: đầu bị quấn mão gai như ông vua hề; khuôn mặt thánh thiện bị tát tai và khạc nhổ; tấm thân ngời sáng bị phơi ra cho những trận roi cầy nát; đôi bàn tay thi ân giáng phúc bị co quắp dưới những mũi đinh đóng chặt; đôi bàn chân đi rao giảng tin mừng cũng bị đóng cứng; Đấng trong sạch vô ngần bị lột áo phơi mình ra trần trụi. Không còn gì hãi hùng hơn trong cảnh tượng một người có thể chịu đựng như thế. Nhưng Đức Giêsu đã chịu vì con người và cho con người, để con người được giao hòa với Thiên Chúa.

Cái chết của Chúa Giêsu trên Thập giá là một bày tỏ về tội lỗi của loài người chúng ta. Mãi mãi Thập giá là biểu trưng của sự độc ác của con người, là đỉnh cao của trí tuệ con người trong việc sáng chế ra những phương thế hành hạ và loại trừ nhau, là bản án của tội lỗi nhân loại trải qua mọi thời đại. Nhưng Thập giá không chỉ là một mạc khải về tội lỗi con người, mà còn là mặt trái của ánh sáng tình yêu: một tình yêu kiên trung và hy sinh cho đến cùng để tha thứ mọi tội lỗi cho nhân loại.

Tuần Thánh, chúng ta cùng dõi bước theo con đường thập giá của Chúa Giêsu, để trong tin yêu hy vọng, chúng ta cũng đón lấy thập giá của đời mình. Cùng với Mẹ Maria đứng dưới chân thập giá, ta hãy để tâm hồn mình hòa nhập vào những nỗi thống thiết của Chúa Giêsu. Hãy cảm nhận cái nhìn tràn đầy yêu thương và trìu mến của Chúa trên cuộc đời chúng ta. Trong tình yêu đó, ta hãy tận dụng mọi khổ đau để thông phần với Chúa mà cải hóa đời mình trong tiến trình hoàn thiện.

Cầu nguyện

Lạy Chúa! Chúa đã cho con được biết, nguyên nhân của sự dữ bởi loài người, khi dùng tự do của mình để phạm tội, đi ngược lại đường lối của tình yêu.

Vì tội lỗi có đau khổ và sự chết, là hậu quả của vòng vây nghiệp chướng, khiến cuộc đời mang nặng những sầu thương, và do đó đánh mất cả thiên đường.

Sự dữ ở mọi nơi và mọi lúc, tàng ẩn nơi mọi người và mọi vật, luôn khơi dậy từ ham muốn bên trong, làm rối loạn cho cuộc sống nhân trần.

Sự dữ khiến nhiều người đặt câu hỏi: Nếu Thiên Chúa toàn năng, sự dữ sao lại có?

Nếu Thiên Chúa là tình yêu, sự toàn năng của Người có hay không?

Chúa Giêsu đã trả lời trên thập giá: quyền năng của Thiên Chúa là tình yêu, khi trao hiến Con Mình cho nhân loại. đền thay sự bại hoại của trần gian, Sự dữ hay tội lỗi là thách đố, đều có chỗ trong chương trình tạo dựng, để con có cơ hội mà minh chứng, lòng thành tin hay bất tín của mình.

Xin cho con sức mạnh lòng yêu mến, để dẹp tan những bóng tối tội đời, những ích kỷ kiêu căng và gian dối… để tim con từ đây được biến đổi, trọn cuộc đời để phụng sự Chúa thôi. Amen.

WGPKT(20/03/2024) KONTUM