
Đó là các đại lễ của Đức Chúa, là những ngày mà các ngươi phải triệu tập những cuộc họp để thờ phượng Ta.
Bài trích sách Lê-vi.
1 Đức Chúa phán với ông Mô-sê rằng : 4 “Đây là các đại lễ của Đức Chúa, các cuộc họp để thờ phượng mà các ngươi phải triệu tập vào thời gian ấn định :
5 Tháng thứ nhất, ngày mười bốn trong tháng, vào lúc chập tối, là lễ Vượt Qua kính Đức Chúa. 6 Ngày mười lăm tháng ấy là lễ Bánh Không Men kính Đức Chúa. Trong vòng bảy ngày, các ngươi phải ăn bánh không men. 7 Ngày đầu tiên, các ngươi phải họp nhau để thờ phượng Ta, các ngươi không được làm một công việc nặng nhọc nào. 8 Trong vòng bảy ngày, các ngươi phải tiến dâng lễ hoả tế lên Đức Chúa. Ngày thứ bảy, có cuộc họp để thờ phượng Ta, các ngươi không được làm một công việc nặng nhọc nào.”
9 Đức Chúa phán với ông Mô-sê rằng : 10 “Hãy nói với con cái Ít-ra-en và bảo chúng : Khi các ngươi vào đất Ta ban cho các ngươi, và tới mùa gặt hái, thì phải đem đến cho tư tế một bó lúa, sản phẩm đầu mùa của các ngươi. 11 Nó sẽ làm nghi thức tiến dâng trước nhan Đức Chúa để các ngươi được đoái nhận ; tư tế sẽ làm nghi thức tiến dâng hôm sau ngày sa-bát.
15 “Từ hôm sau ngày sa-bát, ngày các ngươi đem bó lúa đến để làm nghi thức tiến dâng, các ngươi phải tính bảy tuần, bảy tuần chẵn. 16 Các ngươi phải tính năm mươi ngày cho đến hôm sau ngày sa-bát thứ bảy, và các ngươi sẽ tiến dâng một lễ phẩm mới lên Đức Chúa :
27 “Ngày mồng mười tháng bảy là ngày Xá tội, các ngươi phải họp nhau để thờ phượng Ta, phải ăn chay hãm mình và tiến dâng một lễ hoả tế lên Đức Chúa.
34b “Ngày mười lăm tháng bảy là lễ Lều kính Đức Chúa, trong vòng bảy ngày. 35 Ngày đầu tiên, phải họp nhau để thờ phượng Ta, các ngươi không được làm một công việc nặng nhọc nào. 36 Trong vòng bảy ngày, các ngươi phải tiến dâng lễ hoả tế lên Đức Chúa. Ngày thứ tám, các ngươi phải họp nhau để thờ phượng Ta, và phải tiến dâng một lễ hoả tế lên Đức Chúa : đó là một buổi họp long trọng, các ngươi không được làm một công việc nặng nhọc nào.
37 “Đó là các đại lễ của Đức Chúa, là những ngày mà các ngươi phải triệu tập những cuộc họp để thờ phượng Ta, để tiến dâng lễ hoả tế lên Đức Chúa : lễ toàn thiêu hay lễ phẩm, hy lễ hay những lễ tưới rượu, việc nào vào ngày đó.”
Đ.Reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực chúng ta !
3Đàn hát lên nào, hoà nhịp trống cơm,
bổng trầm gieo tiếng cầm tiếng sắt.4Rúc lên đi, hãy rúc tù và,
mồng một ngày rằm cho ta mừng lễ.
Đ.Reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực chúng ta !
5Đó là luật Ít-ra-en phải cứ,
Thiên Chúa nhà Gia-cóp đã phán truyền.6abChỉ thị này, nhà Giu-se đã nhận
khi bỏ miền Ai-cập ra đi.
Đ.Reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực chúng ta !
11Chính Ta là Thượng Đế Chúa ngươi,
đã đưa ngươi lên tự miền Ai-cập,
há miệng ngươi ra, Ta sẽ cho đầy ứ.
Đ.Reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực chúng ta !
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Lời Chúa vẫn tồn tại đến muôn thuở muôn đời. Đó chính là Lời đã được loan báo cho anh em như một Tin Mừng. Ha-lê-lui-a.
Ông không phải là con bác thợ sao ? Bởi đâu ông làm được những phép lạ như thế ?
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
54 Khi ấy, Đức Giê-su về quê, giảng dạy dân chúng trong hội đường của họ, khiến họ sửng sốt và nói : “Bởi đâu ông ta được khôn ngoan và làm được những phép lạ như thế ? 55 Ông không phải là con bác thợ sao ? Mẹ của ông không phải là bà Ma-ri-a ; anh em của ông không phải là các ông Gia-cô-bê, Giô-xếp, Si-môn và Giu-đa sao ? 56 Và tất cả chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao ? Vậy bởi đâu ông ta được như thế ?” 57 Và họ vấp ngã vì Người. Nhưng Đức Giê-su bảo họ : “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương và trong gia đình mình mà thôi.” 58 Người không làm nhiều phép lạ tại đó, vì họ không tin.
(Nguồn: ktcgkpv.org)
___________________
Suy niệm 1: TGM Giuse Nguyễn Năng
Sứ điệp: Chúa Giêsu là Thiên Chúa làm người. Ngài đến với chúng ta trong những cái tầm thường và bất ngờ nhất của cuộc sống. Muốn nhận ra Chúa, chúng ta cần có ánh sáng của niềm tin.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, những kẻ đồng hương đã khước từ Chúa vì họ chỉ nhìn Chúa bằng con mắt tự nhiên. Họ thiếu lòng tin. Vâng, con người tự nhiên là thế đó. Với lối nhìn hẹp hòi, con thường đánh giá người khác qua dáng vẻ bề ngoài, qua tiền bạc, nghề nghiệp, học lực… mà không nhìn thấy giá trị thật bên trong con người họ. Hoặc đối với những người thân, con thường đánh giá thấp, vì con sống theo kiểu “gần chùa gọi Bụt bằng anh”. Và nhiều lúc có thể con đã đánh giá chính Chúa như vậy.
Lạy Chúa Giêsu, xin mở mắt đức tin cho con để con nhận ra Chúa nơi vẻ bề ngoài khiêm tốn của bí tích Thánh Thể và của Giáo Hội. Xin Chúa mở mắt đức tin cho con, để con có thể nhìn thấy Chúa nơi những người tầm thường nhất. Cũng như những người Na-da-rét, nhiều lúc con đâu ngờ rằng “con người tầm thường” ấy lại là chính Con Thiên Chúa làm người.
Xin Chúa mở mắt đức tin cho con để con nhận biết Chúa vẫn hiện diện với con trong những bất hạnh của cuộc sống. Những khi con gặp rủi ro, những lần con thiếu may mắn, Chúa cùng chia sẻ niềm đau với con. Chính trong những hoàn cảnh éo le ấy, Chúa đến với con thật bất ngờ. Xin Chúa giúp con biết khám phá bóng dáng Chúa trong cuộc đời bình thường, biết lắng nghe tiếng Chúa trong thinh lặng, biết nhìn thấy Chúa nơi bất cứ ai và biết sống với Chúa trong cảnh đen tối nhất của cuộc đời. Amen.
Ghi nhớ: “Nào ông chẳng phải là con bác thợ mộc ư ? Vậy bởi đâu ông được những sự ấy ?”
(Nguồn: tgpsaigon.net)
______________________
Suy niệm 2: Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
ĐỨC GIÊSU VỀ QUÊ
Suy niệm:
Sau khi đã chịu phép Rửa, vào hoang địa để cầu nguyện, ăn chay,
có một ngày nào đó, Đức Giêsu chia tay Đức Mẹ để lên đường.
Lên đường là bỏ lại ngôi làng Nadarét dấu yêu với bao kỷ niệm.
Chính tại đây Ngài đã sống hơn ba mươi năm trong bầu khí gia đình.
Chính tại nơi này, Ngài đã lớn lên quân bình về thân xác, trí tuệ, tâm linh.
Nadarét như một ngôi trường lớn, chuẩn bị cho Ngài chững chạc đi sứ vụ.
Tại đây, Đức Giêsu đã là con bác thợ Giuse (c. 55),
và đã trở thành thợ theo truyền thống cha truyền con nối.
Ngài đã được dạy nghề và hành nghề để kiếm sống cho bản thân và gia đình.
Đức Giêsu là một người thợ tại Nadarét, phục vụ cho nhu cầu dân làng.
Ngài biết đến cái vất vả của công việc chân tay nặng nhọc.
Đức Giêsu không thuộc giới trí thức, thượng lưu, quyền quý.
Lao động làm Ngài gần với người nghèo và thấy sự đơn sơ của tâm hồn họ.
Cũng tại Nadarét, đời sống cầu nguyện của Đức Giêsu được nuôi dưỡng.
Ngài học được lối cầu nguyện một mình ở nơi vắng vẻ.
Đức Giêsu có khả năng thấy sự hiện diện yêu thương của Cha nơi mọi sự,
nơi một bông hoa, nơi chim trời, nơi ánh nắng và cơn mưa.
Tình thân của Con đối với Cha ngày càng trở nên sâu đậm.
Ngài tìm ý Cha mỗi lúc và để Cha chi phối trọn vẹn đời mình.
Hôm nay Đức Giêsu trở về làng cũ sau một thời gian đi sứ vụ.
Ngài vào lại hội đường quen thuộc, gặp lại những khuôn mặt đồng hương.
Không rõ trước đây có lần nào bác thợ Giêsu được mời giảng ở đây chưa.
Nhưng lần này, khi trở về với tiếng tăm từ những phép lạ làm ở nơi khác,
Đức Giêsu đã khiến dân làng sửng sốt vì sự khôn ngoan trong lời giảng dạy.
Hai lần họ đặt câu hỏi: Bởi đâu ông ta được như thế? (cc. 54. 56).
Một câu hỏi rất hay, nếu được tìm hiểu một cách nghiêm túc.
Câu hỏi này có thể đưa họ đi rất xa, để gặp được căn tính của Đức Giêsu.
Tiếc thay, dân làng Nadarét lại không quên được nghề nghiệp của cha Ngài.
Họ nhớ rất rõ họ hàng gần xa của Ngài là mẹ và các anh chị.
Họ có thể kể tên từng anh chị em của Ngài, vì đều là bà con lối xóm (c. 55).
Đức Giêsu là người mà họ biết quá rõ từ thuở ấu thơ.
Làm sao con người bình thường, ít học đó lại có thể là một vị ngôn sứ?
Làm sao từ ngôi làng Nadarét vô danh này lại xuất hiện ngôn sứ được?
Và họ vấp ngã vì Đức Giêsu, nghĩa là họ đã không tin vào Ngài.
Cái biết gần gũi của họ về Ngài lại trở nên thành kiến
khiến họ không thể tiến sâu hơn vào mầu nhiệm con người Đức Giêsu.
Người đồng hương của Ngài đã không trả lời được câu hỏi: Bởi đâu…?
Mỗi con người là một mầu nhiệm mà ta phải khám phá mãi.
Có những mầu nhiệm lớn ẩn trong lớp áo tầm thường.
Dân làng Nadarét đã không nhận ra hồng phúc mà họ đang hưởng.
Chúng ta cũng cần được giải thoát khỏi những cái biết hẹp hòi,
để thấy mình hạnh phúc khi sống với người khác gần bên.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
dân làng Nadarét đã không tin Chúa
vì Chúa chỉ là một ông thợ thủ công.
Các môn đệ đã không tin Chúa
khi thấy Chúa chịu treo trên thập tự.
Nhiều kẻ đã không tin Chúa là Thiên Chúa
chỉ vì Chúa sống như một con người,
Cũng có lúc chúng con không tin Chúa
hiện diện dưới hình bánh mong manh,
nơi một linh mục yếu đuối,
trong một Hội thánh còn nhiều bất toàn.
Dường như Chúa thích ẩn mình
nơi những gì thế gian chê bỏ,
để chúng con tập nhận ra Ngài
bằng con mắt đức tin.
Xin thêm đức tin cho chúng con
để khiêm tốn thấy Ngài
tỏ mình thật bình thường giữa lòng cuộc sống.
(WHĐ)
_________________________
Suy niệm 3: Lm Giuse Đỗ Cao Bằng, S.J
“Bởi đâu ông ta được khôn ngoan và làm được những phép lạ như thế?” (Mt 13:54).
Quý ông bà và anh chị em thân mến,
Chúa Giê-su không được đón nhận ngay tại quê hương của Người, bởi chính những người thân yêu mà Người đã từng gắn bó lại không tin Người. Tại sao người ta từ khước Chúa?
Tin Mừng nói rõ rằng người ta không đón nhận Chúa vì họ không tin. Họ không tin vào sự khôn ngoan của Chúa. Hóa ra sự khôn ngoan lại bị từ chối cách vô tội vạ. Đôi khi trong cuộc sống hằng ngày vẫn xảy ra hiện tượng này: Người ta khước từ sự khôn ngoan của người khác. Sự khước từ này đến từ đâu? Có phải nó đến từ sự ích kỷ và lòng dạ chai đá?
Trong đức tin Ki-tô giáo, sự khôn ngoan đến từ ân sủng của Chúa Thánh Thần. Khôn ngoan là một trong những ơn lành của Thiên Chúa ban tặng cho những ai xứng đáng được lãnh nhận. Trái ngược với sự khôn ngoan là sự ngu dại. Sự “khôn ngoan” không đến từ Thiên Chúa thì cũng tựa như sự ngu dại mà thôi, bởi vì sự khôn ngoan của người đời cũng chỉ là sự ngu dại trước Thiên Chúa (x. 1Cr 3:19). Chúa Giê-su mang bản tính Thiên Chúa, nên sự khôn ngoan của Người chính là sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Khi người ta khước từ sự khôn ngoan ấy, người ta đang là bạn của sự khờ dại, và sẽ chẳng thể đón nhận được ơn cứu độ của Người.
Trong đời sống xã hội, người ta thường nói: “Khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống”! Cái khôn này không phải là cái khôn của sự khôn ngoan, đúng hơn đó là sự khôn lỏi, khôn ranh. Cái biết ở đây có lẽ chính cái biết của sự khôn ngoan và cũng là cái biết mình, như binh pháp Tôn Tử chỉ dạy: “Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng” (biết ta biết người trăm trận trăm thắng). Biết mình tưởng là dễ nhưng lại không dễ chút nào! Nó đòi buộc con người đi vào trong chiều sâu nội tâm, trong sự tĩnh lặng của tâm hồn như mặt hồ không sóng gợn có thể soi mình và thấy mặt mình dưới dòng nước để biết mình là ai, và cũng chính lúc đó ta thấy Chúa hiện diện để trò chuyện với Người. Người Do Thái chưa đạt được sự biết mình này nên họ chưa thể nhận ra Đấng mà họ trực tiếp gặp thấy là ai và sẵn sàng từ khước!
Quý vị có bao giờ cầu xin Chúa ban cho mình ơn khôn ngoan? Tại sao quý vị cần có ơn này? Tại sao quý vị không cầu xin ơn này như vua Salomon? Quý vị có nhận thấy Chúa ban cho mình rất nhiều ơn khôn ngoan không? Khi được ơn khôn ngoan của Chúa, quý vị có cùng một hoàn cảnh bi thương như Chúa Giê-su là bị loại trừ và bị xa lánh không? Quý vị làm gì khi bị người đời khinh khi vì sự khôn ngoan của mình?
Chúc quý vị cầu nguyện sốt sắng!
(Gp Kon Tum)
__________________________