BÀI ĐỌC I: Ed 47, 1-9. 12
“Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra, và nước ấy chảy đến ai, thì tất cả đều được cứu rỗi”.
Bài trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Trong những ngày ấy, thiên thần dẫn tôi đến cửa nhà Chúa, và đây nước chảy dưới thềm nhà phía hướng đông, vì mặt tiền nhà Chúa hướng về phía đông, còn nước thì chảy từ bên phải đền thờ, về phía nam bàn thờ. Thiên thần dẫn tôi qua cửa phía bắc, đưa đi phía ngoài, đến cửa ngoài nhìn về hướng đông, và đây nước chảy từ bên phải. Khi đó có người đàn ông đi ra về hướng đông, tay cầm sợi dây, ông đo một ngàn thước tay và dẫn tôi đi qua dưới nước tới mắt cá chân. Ông đo một ngàn thước tay nữa và dẫn tôi đi qua dưới nước đến đầu gối. Ông còn đo một ngàn thước tay và dẫn tôi đi qua dưới nước đến ngang lưng. Ông lại đo thêm một ngàn thước tay nữa, và đây là suối nước, tôi không thể đi qua được, vì nước suối dâng lên cao quá, phải lội mới đi qua được, nên người ta không thể đi qua được. Người ấy nói với tôi: “Hỡi người, hẳn ngươi đã xem thấy”. Rồi ông dẫn tôi đi, rồi dẫn trở lại trên bờ suối. Khi trở lại, tôi thấy hai bên suối có nhiều cây cối. Người ấy lại nói với tôi: “Nước này chảy về phía cồn cát, phía đông, chảy xuống đồng bằng hoang địa, rồi chảy ra biển, biến mất trong biển và trở nên nước trong sạch. Tất cả những sinh vật sống động, nhờ suối nước chảy qua, đều được sống. Sẽ có rất nhiều cá và nơi nào nước này chảy đến, nơi đó sẽ trở nên trong lành, và sự sống sẽ được phát triển ở nơi mà suối nước chảy đến. Gần suối nước, hai bên bờ ở mỗi phía, mọi thứ cây ăn trái sẽ mọc lên; lá của nó sẽ không khô héo, và trái của nó sẽ không bao giờ hết; mỗi tháng nó có trái mới, vì dòng nước này phát xuất từ đền thờ; trái của nó dùng làm thức ăn, và lá của nó dùng làm thuốc uống.
Đó là lời Chúa.
Lời Chúa: Ga 5, 1-3a. 5-16
“Tức khắc người ấy được lành bệnh”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Hôm đó là ngày lễ của người Do-thái, Chúa Giêsu lên Giêrusalem. Tại Giêrusalem, gần cửa “Chiên”, có một cái hồ, tiếng Do-thái gọi là Bếtsaiđa, chung quanh có năm hành lang. Trong các hành lang này, có rất nhiều người đau yếu, mù loà, què quặt, bất toại nằm la liệt. Trong số đó, có một người nằm đau liệt đã ba mươi tám năm. Khi Chúa Giêsu thấy người ấy nằm đó và biết anh đã đau từ lâu, liền hỏi: “Anh muốn được lành bệnh không?” Người đó thưa: “Thưa Ngài, tôi không được ai đem xuống hồ, mỗi khi nước động. Khi tôi lết tới, thì có người xuống trước tôi rồi”. Chúa Giêsu nói: “Anh hãy đứng dậy vác chõng mà về”. Tức khắc người ấy được lành bệnh. Anh ta vác chõng và đi. Nhưng hôm đó lại là ngày Sabbat, nên người Do-thái bảo người vừa được khỏi bệnh rằng: “Hôm nay là ngày Sabbat, anh không được phép vác chõng”. Anh ta trả lời: “Chính người chữa tôi lành bệnh bảo tôi: “Vác chõng mà đi”. Họ hỏi: “Ai là người đã bảo anh “Vác chõng mà đi?” Nhưng kẻ đã được chữa lành không biết Người là ai, vì Chúa Giêsu đã lánh vào đám đông tụ tập nơi đó. Sau đó, Chúa Giêsu gặp anh ta trong đền thờ, Người nói: “Này, anh đã được lành bệnh, đừng phạm tội nữa, kẻo phải khốn khổ hơn trước”. Anh ta đi nói cho người Do-thái biết chính Chúa Giêsu là người đã chữa anh ta lành bệnh. Vì thế người Do-thái gây sự với Chúa Giêsu, vì Người đã làm như thế trong ngày Sabbat.
Đó là lời Chúa.
*Đọc Giờ Kinh Phụng Vụ link: CGKPV
Suy niệm: Linh mục Giuse Nguyễn Hữu Triết
“Thưa Ngài! lúc nước hồ động,
không có người đem tôi xuống hồ…
Anh hãy trỗi dậy, vác chõng mà về”
1/ … ”Không ai giúp tôi… xuống hồ để được khỏi bệnh… ” bệnh nhân này thật cô đơn, không ai đoái hoài…
Theo các nhà tâm lý xã hội, có 3 nỗi khổ mà người ta sợ nhất: cô thân, cô thế và chia ly (người liệt đã có 2 thứ rồi).
2/ Ích kỷ, vô cảm… là thái độ của không ít người ngày nay… Ở Trung Quốc cách nay khoảng 6-7 năm, các phương tiện truyền thông đưa tin một em nhỏ bị xe đụng, nằm giẫy giụa trong vũng máu, tay chân bị gẫy… xe thì chạy mất, người qua lại cũng nhiều… không ai cứu giúp em bé… sau cùng, một bà lượm ve chai, trông thấy vội bế em vào bệnh viện cấp cứu… vô cảm và vô cảm…
3/ Chuyện vô cảm không phải bây giờ mới có… Chúa Giêsu đã nói tới trong dụ ngôn Nhà Phú Hộ với Lazarô nghèo kiết xác, nghèo cả người thân: chẳng có ai… thèm ăn mẩu bánh thừa cũng không có… trong khi nhà phú hộ ngày ngày tiệc tùng linh đình… kêt cục…?
4/ Chúa làm gương và dậy ta bài học “Chạnh thương” ra tay giúp đỡ mọi người… Với người bại liệt cô đơn: (có tôi đây) “Anh hãy trỗi dậy vác chõng mà về”… Với bà mẹ góa khóc con chết… “Bà đừng khóc nữa”… (chàng thanh niên đã được Chúa cho sống lại…). Đám đông dân chúng đang đói nơi hoang vắng… “Các con dọn bánh ra cho họ…”
5/ Mọi người là anh chị em ta, là hình ảnh Thiên Chúa, ta phải ân cần giúp đỡ theo khả năng mình… Vô cảm là một trọng tội… Dụ ngôn ngày phán xét: “Ta đói các ngươi không cho ăn, Ta khát các ngươi không cho uống… Hãy xéo khỏi mặt Ta mà vào hỏa ngục…”
***********
“Yêu nhau chính là giới răn riêng Thầy, yêu nhau như Thầy yêu dấu chúng con. Để cho thế gian nhận biết rằng chúng con chính là môn sinh của Thầy” (Trần Anh Linh).
WGPKT(27/03/2022) KONTUM